Hai người rời khỏi bệnh viện, đi được một lúc, Đoàn Duệ Thanh mới nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh không thích nàng sao?”
Vân Thiệu Thần nghe xong cũng không phản ứng gì lớn, chỉ lôi đứa nhỏ đi sát vào người mình, thản nhiên trả lời: “Em đừng quan tâm đến.”
“Thật không thích à? Tại sao vậy?” Đoàn Duệ Thanh nhíu mày, hiển nhiên nghe ra anh trả lời lấy lệ. Bất quá hắn cũng không rõ, cô gái đó gia cảnh tốt, tướng mạo cũng được lắm, tính cách mặc dù có chút đại tiểu thư, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất được, anh họ như thế nào lại không cảm thấy thích nàng nhỉ.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu, sờ đầu cậu nói: “Tiểu Duệ, có nhiều chuyện đều không có nguyên nhân, nên anh cũng không cách nào giải thích được, đến lúc em trưởng thành sẽ hiểu.” Y nói không nhiều, càng không bao giờ giải thích với người khác, có thể nói như vậy với Đoàn Duệ Thanh, là do cậu được y đặt ở một vị trí đặc biệt trong lòng.
Đoàn Duệ Thanh trầm mặc, bên ngoài tiếng mưa rơi lất phất, đi ra khỏi khu vực có đèn đường, liền tối đen không thấy được bàn tay mình, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân hai người đi trong mưa.
Cả hai cứ như vậy gắt gao dựa vào nhau, cùng che chiếc ô không mấy lớn, đi bộ chậm rãi, hồi lâu cũng không ai mở miệng đánh vỡ loại trầm mặc này.
Đoàn Duệ Thanh suy nghĩ rất nhiều, hắn không phải là đứa nhỏ mười tám tuổi, cũng biết được trên đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2246032/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.