Hôm sau trời vừa sáng, Đoàn Duệ Thanh liền tỉnh, trên thực tế đêm qua hắn ngủ không nhiều, lúc ba năm nằm viện thân thể hắn luôn “ngủ”, nhưng tư tưởng lại không muốn, một lần nữa khiến tư tưởng yên lặng ngủ, có chút không quen.
“Dậy rồi à?” Hắn vừa ngồi dậy, Vân Thiệu Thần ngủ bên cạnh cũng liền mở mắt.
“Ân.” Đoàn Duệ Thanh quay đầu cười trả lời anh.
Vân Thiệu Thần ánh mắt thanh tĩnh, tựa như tối qua cũng ngủ không tốt, y nhu nhu trán, ngồi dậy hỏi: “Em đã nghĩ kĩ rồi? Chắc chắn sau này sẽ không hối hận?”
Đoàn Duệ Thanh biết anh đang nói đến việc không thi đại học, liền gật đầu. “Đúng, em nghĩ kĩ rồi, sẽ không hối hận.” Hối hận thật sự ở kiếp trước hắn đã trải qua rồi, đây là điều đầu tiên hắn muốn làm để thay đổi vận mệnh bản thân.
Vân Thiệu Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dù sao nhân sinh của mỗi người chỉ có thể do hắn tự quyết định, làm những gì, có bao nhiêu hậu quả, đều nên do hắn tự gánh vác.
Tiểu Duệ hiện tại không muốn thi đại học cũng như tiếp tục học trung học, như vậy cậu đã muốn quyết tâm, sẵn sàng gánh vác hậu quả.
Vân Thiệu Thần mặc dù nghiêm túc, nhưng không phải người cứng nhắc, có lẽ quyết định của tiểu Duệ sẽ khiến nhiều người nghĩ cậu là đứa nhỏ tùy hứng không hiểu chuyện, chờ hắn nhận đau khổ, liền hối hận ngay. Nhưng Vân Thiệu Thần lại có ý nghĩ ngược lại, y cảm thấy tiểu Duệ không nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2245995/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.