Nhiều ngày sau, Cố Mai Nhàn vẫn như trước bình thản như vậy mà sống. Ngay cả Khương Mặc cũng ngạc nhiên trước thái độ này của cô. Trải qua loại chuyện như vậy, cô vẫn an tĩnh toạ lạc ở đó.
Tâm lặng như nước, như mặt hồ lặng yên không chút gợn sóng.
Tựa như ác mộng kia chẳng hề liên quan gì tới mình.
Không biết gì sao, mà biết rồi thì sao? Kết cục vẫn như vậy không phải sao? Nếu cô nói sự thật này cho người đó biết, anh ta sẽ tin sao? Sẽ không. Giữa cô và anh ta căn bản không có sự tín nhiệm, chút tin tưởng nhỏ nhoi còn chẳng có. Và hơn hết, cô không bao giờ là sự lựa chọn hàng đầu của anh ta.
Nếu như đã ân đoạn nghĩa tuyệt, những so đo, cố chấp ấy vẫn là bỏ qua hết đi.
Đứa bé trong bụng của Cố Mai Nhàn đã bước qua tháng thứ ba, cô chỉ có thể húp cháo trắng qua bữa, những thức ăn khác ăn vào rồi lại nôn ra. Khương Mặc đành phải đi mua mấy loại thuốc bổ bồi bổ cho cô, không ăn được cá thịt sao có thể đủ chất dinh dưỡng để nuôi đứa bé chứ. Những lúc Cố Mai Nhàn nôn mửa đến sắc mặt tái xanh, còn mệt nhừ đến choáng váng, Khương Mặc không nhịn được chửi thầm tên súc sinh kia.
Chỉ là Cố Mai Nhàn và Lưu Hàn Trạch thành ra thế này cũng có phần lỗi của hắn, hắn sẽ bù đắp cho cô thật tốt. Khi Cố Mai Nhàn ở chung một nhà với hắn, Khương Mặc gọi một cuộc điện thoại tới Tư Duệ An:"Đây là lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-hay-co-ay/733882/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.