Cơn ác mộng đó quanh quẩn trong đầu cô đến tận sáng sớm, khó khăn lắm mới chợp mắt được rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi Cố Mai Nhàn tỉnh dậy đã là gần trưa, không nghĩ tới bản thân lại ngủ lâu như vậy. Cô từ trên cầu thang đi xuống, Lưu Hàn Trạch đã đi từ lâu. Lúc trước còn có bác Trương bầu bạn trong căn nhà lớn này, sau khi hai người làm hoà, anh cũng không cần thiết phải thuê người làm về nữa. Lúc đó anh còn ấm áp thỏ thẻ vào tai cô:"Bác Trương chu đáo nhưng anh lại không an tâm, để anh chăm sóc em cả đời mới thấy an tâm được."Bây giờ nhớ lại cô lại muốn tự giễu, hiện tại người anh cần chăm sóc không phải là cô, mà là Tư Duệ An cùng...đứa bé đó.
Bụng đói cồn cào, cô đã bỏ bữa sáng rồi nếu bỏ thêm bữa trưa, bệnh đau dạ dày lại tái phát thì khổ. Chuyện buồn cũng đã tới, đau lòng cũng đã đau lòng, cô không thể vì chúng mà hành hạ bản thân. Dù sao ăn thật no cũng là phương pháp giải toả nỗi buồn mà. Liếc mắt về phía bàn ăn, một mẫu giấy nhỏ và một nhánh hoa hồng đã được đặt trên bàn sẵn. Mắt Cố Mai Nhàn thoáng qua chút ngạc nhiên, của Trạch sao?
"Anh sẽ cố gắng dàn xếp mọi chuyện ổn thoả, anh sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng mình, tối tám giờ anh mới xong việc, anh sẽ mua quà cho em.
Kí tên: Chồng"
Anh ấy vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này sao? Mắt cô đỏ lên, sống mũi cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-hay-co-ay/733872/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.