Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ, những tia sáng như những dải lụa mỏng dài mênh mang, đánh thức giấc ngủ của Cố Mai Nhàn. Cô ở trong mộng từ từ tỉnh giấc, đôi mày thanh tú nhíu lại, không phải vì ánh mặt trời quá mức chiếu xuống gay gắt mà là lưng cùng hạ thân đau thức không chịu nổi. Cố Mai Nhàn cất tiếng than, thầm mắng tên cầm thú nào đó đêm qua chính là người hoá thú, cả đêm hành hạ cô hết lần này tới lần khác mặc cô cầu xin buông tha.
Cố Mai Nhàn xoa xoa cái lưng ê ẩm, vừa đặt chân xuống giường muốn đi ra ngoài liền suýt nữa ngã xuống sàn, cô căn bản không còn sức đứng dậy huống gì là đi lại. Hỗn đản. Lúc Cố Mai Nhàn chật vật vịn thành giường để không bị ngã thì Lưu Hàn Trạch mở cửa phòng ngủ đi vào, trên tay còn mang khay đựng một bát cháo. Thấy cô tay chân vụng về như sắp gãy liền vội vàng đặt khay đựng bát cháo lên bàn, đi tới chỗ cô đỡ cô ngồi trên giường. Lưu Hàn Trạch đau xót mở miệng chất vấn, thực chất là quan tâm:
"Tay chân vụng về như vậy còn xuống bay nhảy đi đâu?"
"Không phải là do anh ban tặng à?"Cố Mai Nhàn hướng về phía anh, ai oán nói lớn, không phải đêm qua anh ở trên người cô không ngừng ham muốn, hại cô thân thể nhức nhói như sắp tàn phế, bây giờ lại trách ngược lại cô, không biết nói lý.
"Được, được, là anh sai, anh nấu cháo cá bồi bổ cho em, ăn khi còn nóng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-hay-co-ay/733868/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.