Trong văn phòng, càng gần đến giờ tan làm thì con người càng thêm vội vàng.
Trần Tuệ đang loay hoay bận rộn làm một bản báo cáo tới mức sứt đầu mẻ trán, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi liền ngồi nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
“Không biết có phải là do tôi gặp ảo giác hay không, mà dạo gần đây tôi hay gặp một cậu đẹp trai đứng ở dưới lầu lắm. Nói cho các cô biết nhé, có chút giông giống vị nhiếp ảnh gia Giản gì đó lắm á.”
Cô bé ngồi đằng trước vốn mê Giản Minh Hi như điếu đổ, nghe thấy vậy thì buột miệng phun giọng địa phương ra phản bác đầu tiên: “Cô đang mơ mộng hão huyền đấy à? Anh ấy bận bỏ xừ, sao có thể rảnh rỗi mà tới đây chứ.”
Đúng rồi nha.
Trần Tuệ vừa mở báo cáo ra, vừa hoài nghi và tò mò trong im lặng.
Không phải Giản Minh Hi rất bận sao? Sao anh có thể nhàn rỗi tới mức ngày nào cũng chạy đến chỗ cô vậy chứ?
Mỗi ngày đều làm phiền cô mỗi lúc đi làm tan làm thì cũng thôi đi, lại còn quản lý cả việc cô ăn sáng hay không, rồi thì có tăng ca hay không, khiến cho cô có cảm giác tự dưng mình lại có thêm một ông bố ấy.
Rốt cuộc, anh muốn làm gì cớ chứ?
Động tác gõ gõ bàn phím của Trần Tuệ ngừng lại, đột nhiên cô nhớ tới việc năm đó khi Giản Minh Hi đi du học, cũng là lúc mà ba cô bị bệnh nặng, chưa được vài tháng sau thì ba cô đã qua đời. Mà đó cũng là lúc anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ghet-tat-ca-nhung-gi-thuoc-ve-anh/1155567/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.