Trong phòng lặng ngắt như tờ, Hướng Oánh còn cho rằng mình nghe lầm, "Tra Tra con nói cái gì cơ?"
Đào Tra hoàn toàn thấy mình nói chẳng có gì sai, cậu ngã xuống giường lại: "Mẹ ơi, con nói khi nào con mới có thể vượt được Lâm Mị?"
Hướng Oánh thở phào một hơi, bà còn tưởng là...
Ngưng lại một chút, bà trả lời trúng ngay trọng tâm: "Nó học lớp 12, con lớp 11, chắc chắn là nó phải đi trước con rồi."
"......"
Đào Tra cảm thấy Hướng Oánh không chừa mặt mũi cho mình, tâm sự thanh thiếu niên lại bắt đầu đầu rối rắm hơn, cậu trùm chăn lên đầu, rúc vào góc tường: "Con cần yên tĩnh, mẹ đóng cửa lại dùm con."
Cậu, ghét, Lâm, Mị.
Đào Tra nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn đi trước mình cái gì chứ, cậu đi trước mới phải.
Phòng ngủ Lâm Mị ở lầu hai phía đối diện, nam sinh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra vừa đúng lúc nghe rõ mồm một câu 'Là con nhớ Lâm Mị', khóe miệng khẽ nhếch lên, không biết nghĩ tới điều gì lại từ từ rũ xuống.
Với người khác khi nghe những lời này có thể sẽ mờ ám, nhưng khi nó do Đào Tra nói ra, những từ ngữ đó sẽ tự động chuyển thành 'Bởi vì con ghét Lâm Mị'.
Ghét sao?
Tại sao?
Dù ghét Lâm Mị nhưng Đào Tra vẫn sẽ ngồi lên xe của Lâm Mị đến trường, cậu ghét một người nhưng không có nghĩa sẽ hoàn toàn phủ nhận người ta.
Ví dụ như Lâm Mị lái xe rất ổn chứ không giống những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ghet-anh/3482753/chuong-19.html