Lâm Mị dừng lại, lúc bước đến bậc thang cuối cùng hắn lập tức đứng thẳng dậy rồi từ từ xoay người. Đào Tra vẫn đang đứng sau hắn mấy bước, bị hắn chắn ngang như vậy cũng không thể tiến tới, chỉ có thể ngửa đầu bày ra vẻ bất mãn không thèm che giấu.
Ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn phía trên chiếu lên mặt Đào Tra.
Nhưng Lâm Mị mang ánh sáng trên lưng, hắn có thể thấy rõ biểu cảm của Đào Tra nhưng cậu thì lại ko thấy biểu cảm của hắn.
"Em suy nghĩ nhiều rồi." Nụ cười lan ra nửa gương mặt Lâm Mị.
Đào Tra nhận ra trong đôi mắt trắng đen đó có những tơ máu không giống ngày trường, còn thêm cả mùi cồn quẩn quanh trong không khí.
Lâm Mị lại bước về phía trước.
Đào Tra vội vàng đi theo: "Anh uống rượu à?"
"Ờ." Lâm Mị ở nhà khác hoàn toàn với ở ngoài, bộ dạng và khí chất khiến người ta thấy hắn lười biếng bất cần. Hắn đem chồng tạp chí trên bàn trà trong phòng khách ném thẳng ra cái sọt tre bên cạnh sô pha.
"Anh thành niên rồi?" Trong nhận thức của Đào Tra, vị thành niên thì không được uống rượu. Người trưởng thành cũng nên ít uống một chút.
Lâm Mị dọn bàn tra xong mới trả lời: "Em có biết sinh nhật của anh không?"
Đào Tra không lên tiếng, cậu biết sinh nhật Lâm Mị, dù sao họ cũng là hàng xóm mà. Chỉ là không biết cụ thể bao nhiêu tuổi thôi.
Nhưng Đào Tra sẽ không tiếp tục, nếu tiếp tục, cậu phải hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ghet-anh/3481781/chuong-17.html