Vì một câu nói bâng quơ ấy của Lâm Mị nhưng lại làm Đào Tra lo lắng từ trong nhà đến khi lên trường học.
Mà phối hợp với lời dậy sớm của Lâm Mị cùng giải đề với hai người Tào Nghiêm Hoa Từ Tự, nỗi lo âu của cậu đã tiến hóa thành phiên bản plus.
Ninh Hâm không thể nào tin được chính hắn có thể thấy ---- bóng dáng Đào Tra đi tới lớp học sớm vô cùng: "Hôm qua tan học cậu không về nhà hả?!" Đây là khả năng duy nhất mà đại não Ninh Hâm có thể nghĩ ra được.
Cây bút của Đào Tra khựng lại, âm u ngẩng đầu lên: "Tớ chỉ mới tới thôi."
Ninh Hâm thấy Đào Tra uể oải ỉu xìu: "Vậy cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Đào Tra tiếp tục viết bài thi của mình.
Ninh Hâm kéo cặp ngồi xuống, do dự mãi xong vẫn lên tiếng hỏi: "Tớ thi không được tốt, về nhà còn bị mắng nữa, hôm qua học xong giáo viên gọi cậu có phải cũng mắng cậu đúng không?"
Đào Tra rầu rĩ mà ừ một tiếng, lại lắc đầu, "Không tính là mắng tớ, chỉ nhắc nhở thôi."
"Nếu mà muốn mắng tớ ấy." Đào Tra bỗng nhiên đơ mặt ra, đoán đoán: "Ít nhất tớ phải tụt tận hai trăm bậc." Lần này cậu xếp thứ 7 trong lớp, nói chung vẫn cao hơn so với học kì một đôi phần nên Triệu Thanh Tĩnh mới không mắng.
"Hâm mộ câu thật đấy, tớ đã giảm tới âm luôn rồi." Ninh Hâm nhìn bài thi hỏng bét của mình, hắn không cần ai an ủi đã tự trở nên lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ghet-anh/3428102/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.