Hạ Nguyệt quay trở về phòng mà mình đã đặt trước đó. Không một chút chần chừ, Hạ Nguyệt đi vào phòng tắm. Hạ Nguyệt đi vào đóng cửa, vì tính an toàn nên dù chỉ ở một mình bên trong cô vẫn sẽ
chot cia.
Một lát sau, Hạ Nguyệt trên người không mặc gì, cô đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt tận hưởng những tia nước rơi xuống từ nơi trên cơ thể cô.
Trong tiếng lách tách từ nước, một đôi mắt xanh nhạt lộ ra sau là những tia nước từ vòi sen.
Nhưng dưới cảnh tưỡng xinh đẹp mê người này. Lại là những suy tính, và những kế hoạch lớn ẩn phía sau.
Hạ Nguyệt trong lòng lại không ngừng suy tính về kế hoạch cho mấy ngày tiếp theo.
Cô biết... Gần đây Chương Minh cứ luôn tìm kiếm hồ sơ các bệnh viện. Cô đoán rằng, do dạo gần đây cô thể hiện quá vực trội so với Hạ Dương bình thường. Khiến lão cáo già đó nảy sinh nghi ngờ rồi.
Dù sao Tỷ Tỷ trước nay vẫn luôn không để ý chuyện công ty, giờ còn có tin đồn cô chạy đến công ty, ngây sau đó công ty nhận về rất nhiều ít lợi lớn. Chỉ chuyện này thôi, cũng đủ cho tên đó nảy sinh nghi ngờ rồi.
Nhưng dù hẳn ta có nghi ngờ thì đã sao? Càn để hẳn ta đối với cô e ngại, thì lão ta cần chết nhanh hơn thôi.
Nghĩ vậy, Hạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên vòi hoa sen. Nước không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả cơ thể cô.
Hạ Nguyệt từ từ mở mắt, nước từ vòi chảy vào mắt cô, ban đầu còn rất đau, nhưng lúc sau đã quen dần nên đã hông còn quá đau. Mà ánh mắt từ màu xanh dần thấm màu đỏ, không biết là do nước làm đau mắt, hai là do lòng quyết tâm trả thù của cô.
Hạ Nguyệt cắn chặt răng tự mình nghĩ. Dù cô có phải moi tim hắn, cô vẫn sẽ làm. Vì Chương Minh, hắn nợ cô trái tim.
Hạ Nguyệt sau khi tắm xong liền bước ra. Trên người cô là bộ đồ của khách sạn, tay không ngừng lau khô tóc. Bước từng bước chân đến giường trong khách sạn.
Hạ Nguyệt bỏ khăn qua một bên, tay còn lại mở ra ngăn tủ, tìm máy sấy tóc. Máy sấy cô còn chưa tìm được, thì đã có một thứ khác chuyển sự chú ý cô.
Tiếng tin nhắn không ngưng vang lên, ngây sau đó là màn hình điện thoại sáng lên lại tắt. Hạ Nguyệt trong lúc vô tình đã nhìn thấy tin đến từ Vương Ngữ Yền gửi đến.
Cô không biết cụ thể bên trong viết thế nào, nhưng cô có thể đoán ra Vương Ngữ Yên đại khái là tin nhắn viết gì.
Hạ Nguyệt lúc này lại trẩm mặc, chỉ thoáng nhìn điện thoại rồi thôi, hoàn toàn chẳng có ý định cầm điện thoại lên xem. Mà tiếp tục bận tay tìm máy sấy.
Hạ Nguyệt kéo ra ngăn tủ thứ hai mới nhìn thấy một chiếc máy sấy, được đặt tốt bên trong, cô nhanh chóng cẩm lên máy sấy, cấm dây điện và ngồi lại trên giường, cứ vậy bật máy sấy lên bắt đầu sấy tóc.
Hạ Nguyệt vì tin nhắn trước đó mà âm thầm nghĩ: Cô đồng ý làm bạn gái Vương Ngữ Yên cũng vì chị đối với cô rất đặt biệt. Lần đầu nhìn thấy chị, không biết vì sao cô đã có cảm giác không gặp đã quen đối với chị.
Khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ở tiết mục, tâm tình căng thẳng khi mới bắt đầu của cô đã không còn.
Mãi về sau, Vương Ngữ Yên vẫn luôn đi sát bên cạnh. Nhiều lần đưa tay ra giúp cô.
Và không biết từ bao giờ, cô đã đối với chị có thể thoải mái mỉm cười, đối với chị tuy ý biểu lộ cảm xúc trên mặt. Thậm chí khi nghe chị tỏ tình, lòng nghĩ chị chỉ là đang cố gắng diễn xuất nhưng sâu trong thâm tâm, cô đã vô thức muốn chấp nhận.
Hạ Nguyệt ôm tim mình thầm nghĩ: Rằng đây các cơn đau đã không còn quá đau đớn như trước. Phải chăng trái tim đã chấp nhận cô là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, khi Hạ Nguyệt tắt đi máy sấy. Tiếng ồn ào từ máy sấy cũng biến mất. Và cùng biến mất theo đó là những suy nghĩ hổn loạn đến từ cô.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại cũng lại lần nữa vang lên. Hạ Nguyệt liếc nhìn qau điện thoại của mình, không nói gì cẩm lên điện thoại, nhanh chóng ấn nút nghe.
"Dao Tỷ." Hạ Nguyệt lạnh đạm nói.
Dao Quang đưng bên dưới khách sạn, đưa đồi mắt kinh hoảng nhìn về tòa nhà. Giọng nói cũng khó giữ lại sự hoảng loạn: "Dương Dương à, Tỷ đến trước khách sạn mà em nói rồi. Nhưng có chắc là em đang ở đây không vậy?"
Dao Quang một bộ nghi ngờ, cô đưa mắt nhìn lên trên tòà nhà trước mắt. Chỉ thấy bên trên là đề bản rất to, đập vào mắt cô là chữ 'khách sạn tình yêu,' khiến tay chân cô bủng rủng. Khóc không ra nước mắt. Cô chỉ cảm thấy cải trắng trobg vườn bị lão heo ăn rồi.
Hạ Nguyệt biết Dao Quang đang nghĩ xấu chuyện gì, cô lập tức lên tiếng phũ nhận suy nghĩ của chị:
"Em đúng là ở trong khách sạn Tỷ nghĩ, nhưng chẳng có làm gì cả."
Dao Quang nước mắt sắp cạn, bài ra vẻ rũ ủ thấy rõ: "Em không làm gì? Em không làm gì sao còn ở lại đây làm gì!?"
Dao Quang một bộ không nghe lời Hạ Nguyệt nói mà tiếp tục thất thần lên tiếng.
Hạ Nguyệt một tay cất máy sấy tóc về hộp tủ. Một bộ chẳng để tâm đáp: "Còn không phải ngủ à."
Dao Quang nghe đến đây lại thấy lửa giận như có thể đốt cháy lục phũ ngũ tạng cô. Dao Quang siêu bóc hỏa hét vào điện thoại: "Biết bao nhiêu khách sạn tốt em không chọn, nhất thiết phải vào đây!"
Người đang làm tài xế cũng phải bị lời cô làm cho giật mình.
Dao Quang vẫn là không để ý mà tiếp tục lên tiếng đáp: "Dương Dương, em là diễn viên, chỉ cần đám chó săn chụp trúng em khi vào đây. Em có biết hậu hảo thế nào không!"
Hạ Nguyệt một tay cầm điện thoại, một tay còn lại kéo dây thắc lưng, chiếc áo choàng lướt qua đường cong trên người cô rơi xuống đất
"Vậy Tỷ nói xem xung quanh đây có khách sạn nào tốt à?" Hạ Nguyệt lần này không trả lời nữa, mà trực tiếp hỏi lại Dao Quang.
Dao Quang bị lời Hạ Nguyệt làm cho cứng họng.
Đúng vậy, dù họ đang ở địa phận thành phố H, nhưng hơn 10 cây số xung quanh đây, cũng chỉ có 2 khách sạn. Tuy nói khách sạn kế bên không phải khác sạn tình yêu, nhưng rằng đây có tin đồn nơi đó không đủ an ninh. Mà nơi khách sạn tình yêu này dù là nơi không đúng đắng, nhưng an ninh nơi đây rất tốt, không lo bị lộ thành tung
Dao Quang cứ như vậy bị lời Hạ Nguyệt nói cho huyết phục. Không thể cãi lại lời nào. Chỉ có thể thở dài, lại lên tiếng. Nhưng đã không còn trách cứ nữa: "Được rồi, em mau xuống đi, sắp trể giờ rồi."
Hạ Nguyệt lúc này cũng đã cài xong nút áo cuối cùng của chiếc đẩm. Cô liền đối trong điện thoại đáp" Được." Một tiếng, liền quay người mở cửa phòng rời đi.
Hạ Nguyệt xuống lầu, trên vai là cặp chứa đồ, đeo theo chiếc khẩu trang lên chiếc xe có biển số quen thuộc.
Dao Quang nhìn thấy Hạ Nguyệt nhanh chóng mở cửa bước vào, cô có chút không nói nên lời bất lực.
Đúng vậy, Hạ Nguyệt bộ dáng hiện tại khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hạ Nguyệt mặc trên người một chiếc đàm kiểu dáng cài nút. Trên như một chiếc áo sơ mi trễ vai, nhưng tổng thể lại như chiếc váy liền. Mặc trên người Hạ Nguyệt điều có thể toát ra khí thế yêu kiều xinh đẹp.
Nhưng vấn đề là... Phải, bộ đồ Hạ Nguyệt không phải phấn đề. Mà vấn đề chính là... Hạ Nguyệt ra ngoài mà chẳng thèm che dấu gì, chỉ qua loa đeo một chiếc khẩu trang rồi ra ngoài.
Hạ Nguyệt ngồi trên xe, từ trong túi lấy ra một cái máy tính bản, cúi đầu chăm chú làm gì đó.
Dao Quang lúc này đã bị lửa giận làm cho mờ lý trí. Cô đã chuẩn bị thủ thế từ sau nhảy lên trước rồi.
Nhưng còn chưa kịp làm gì đã nghe một tiếng nói Hạ Nguyệt làm cho không không làm gì nữa.
"Phải rồi, Tỷ bị lời biện hộ cho chuyện hồm nay em ở đây là vừa. Vì ban nãy em đã bị chó săn nhắm trúng rồi."
Hạ Nguyệt không chút cảm xúc nói ra lời bình thản.
Nhưng Dao Quang lại bị lời này của cô xém tí nữa là động quy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]