Đôi mắt màu xang nhạt giũ xuống, bên trong đôi mắt lại có hơi nước ngập tràn, như chỉ cần một điều không hợp liền có thể rơi nước mắt.
Tiểu Vương nhìn Hạ Nguyệt sắp khóc, ánh mắt nó không còn tức giận, cũng chẳng còn đối Hạ Nguyệt xù lông. Tiểu Vương đưa đôi mắt to tròn nhìn chủ nhân mình đầy vẻ lo lắng.
"Meo~ Meo~"
Tiểu Vương kêu lên hai tiếng, ánh mắt nó to tròn nhìn vào đôi mắt Hạ Nguyệt hồi lâu. Tiểu Vương cuối cùng cũng không giận nữa. Nó vẫy vẫy cái đuôi mèo của mình. Bước từng bước đầu tiên, đi đến lại gần chỗ Hạ Nguyệt. Tiếu Vương nhanh chóng đi đến gần Hạ Nguyệt, còn chủ động cọ mặt vào bàn tay cô, kêu lên hai tiếng: "Meo~ Meo~"
Hạ Nguyệt nghe tiếng, cô khi này mới ngẩn đầu, ánh mắt cô vẫn còn hơi nước, bộ dáng càn là yếu đuối đến đáng thương. Hai mắt cô như có thể khóc bất cứ lúc nào, nhẹ giọng gọi tên: "Tiểu Vương."
"Meo~"
Tiểu Vương lần này đã rất nhanh đáp lại lời cô, giống như đang nói cho cô biết là nó không còn giận nữa vậy.
Bên ngoài Hạ Nguyệt giả đáng thương, nhưng bên trong ai mà biết cô đã vui vẻ đến thế nào vì có thể lừa Tiểu Vương dễ đến vậy.
Và đương nhiên, người duy nhất bị vẻ ngoài diễn xuất của cô lừa cũng chỉ có Tiểu Vương. Còn về Tiểu Hạ chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô một cái, nó nhẹ thở ra một hơi rồi nhắm mắt, cuộn người ngủ.
điều hiển nhiên là Hà Lan đứng phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649659/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.