Vương Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn xuống.
Chỉ thấy bàn tay Hạ Nguyệt không biết từ bao giờ nắm lấy tay cô.
Vương Ngữ Yên kinh ngạc, cô còn cho rằng Hạ Nguyệt đã tỉnh, và không muốn cô rời đi.
Vương Ngữ Yên nhẹ cười, lần nữa ngồi xuống giường: "Làm sao có phải em không nở xa tôi."
Hạ Nguyệt trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy bóng lưng của Vương Ngữ Yên, nhưng rồi cô lại không dám chắc chắn bóng lưng đó có phải của chị không.
Mọi thứ trước mắt cô điều là sự mơ hồ không rõ. Trong đôi mắt cô hiện lên sự mong lung.
Trong đôi mắt Hạ Nguyệt lại hiện lên bóng lưng của một cô bé không rõ mặt, cô bé đó dơ tay về phía cô, mỉm cười bừng sáng.
Nhưng rồi hình bóng đó lại lần nữa biến mất, hay vào đó là một bóng lưng của một cô bé đã quay đi, mặc kệ cô rơi vào bóng tối tuyệt vọng.
Trong lúc mơ hồ, cô thật sự không biết, không biết mình đang ở đâu. Và không thể phân biệt đâu mới là thật.
"Vương Ngữ Yên.."
Vương Ngữ Yên hơi giật mình, nhưng chị vẫn tươi cười đáp: "Ân, Tỷ ở đây."
Hạ Nguyệt mơ hồ nhìn lên khuông mặt chị. Nhưng những thứ cô thấy chỉ là một mảnh mờ ảo. Hạ Nguyệt không có cách nào nhắm chặt mắt mình, yếu ớt nói: "Vương Ngữ Yên, rốt cuộc Tỷ là ai vậy?
Rốt cuộc đâu mới là Tỷ."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, cô chợt yên lặng.
Ánh mắt Hạ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649645/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.