Hai bàn tay cô nắm vào nhau.
"Vậy nếu là ông, ông sẽ chọn gì?"
Ông Triệu nhìn cô, ông lộ vẻ không quan tâm đáp: "Ta vẫn sẽ là chọn là cây cao, vì chỉ khi cao lớn mới có thể bảo vệ vườn hoa."
Hạ Nguyệt mím môi.
"Thế ông có hối hận không."
Hạ Nguyệt giống như đang tìm câu đáp án mình luôn tìm kiếm, trên người Ông Triệu.
Liên tục đặt ra câu hỏi, rồi căng thẳng chờ đợi đâp án.
Ông Triệu nhìn ra ý định của Hạ Nguyệt ngây từ đâu. Ông nhắm mắt thở ra một hơi, ông quay lưng đối Hạ Nguyệt phía sau nói.
"Không hối hận, chỉ là tiếc... Tiếc vì ta đã không thể thành hoa như ta đã nghĩ. Nhưng ta vẫn luôn hài lòng vì đã có thể bảo vệ vườn hoa mà ta muốn."
Hạ Nguyệt buông lỏng bàn tay đang xiết chặt của mình. Cô nhẹ mỉm cười, nụ thoải mái hơn bao giò hết. Gật đầu đối với Ông Triệu đáp: "Vâng, cháu hiểu rồi."
Nói rồi cô liền quay đi.
"Chờ một chút!"
Ông Triệu phía sau lên tiếng gọi lại.
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại, đầy nghi hoặc: "Còn chuyện gì sao ạ?"
Ông Triệu đi đến bên cạnh cô, ông từ trong túi lấy ra một cái hộp, và một lá thư được ông gấp lại, đặt vào tay Hạ Nguyệt nói: "Lần trước Tiểu Dương có đưa lão cái này, bảo lần sau gặp con bé thì đưa lại cho con bé. Nhưng lão nghĩ lão cũng đã gần đất xa trời rồi, không thể giữ được lâu nữa. Chỉ có thể nhờ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649620/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.