"Không... Nguyệt!"
Hạ Dương mở bừng mắt bật người tỉnh dậy, cô hoảng hốt gọi tên em gái mình.
"Không... Nó chỉ là mơ thôi..." Nhưng cho dù cô làm cách nào thì cô vẫn hiểu rõ giấc mơ đó không phải mơ. Mọi thứ điều là sự thật. Hạ Dương không ngừng run rẩy khi nhớ đến cảnh trong mơ.
Nữ nhân mặc áo blouse trắng ban nãy cứu Hạ Dương cũng ở, cô ngồi trên ghế bên cạnh quan sát Hạ Dương từ hoảng hốt chuyển sang sợ hãi.
"Vì sao em lại đến đây?"
Chờ cho đến khi Hạ Dương bình tỉnh lại, thì cô gái mới lên tiếng hỏi.
Hạ Dương nhìn qua, thấy là người quen. Nhớ đến chuyện trong tờ giấy mà mình đã đọc lúc sáng. Cô mím môi cắn răng không rõ đầu đuôi nói.
"Trúc Tỷ, em nhớ ra hết mọi chuyện rồi..."
Hai mắt Hạ Dương đỏ lên đau thương nhớ đến những chuyện lúc nhỏ của mình.
Hạ Dương rất xinh đẹp, là kiểu yêu kiều lại không mất phần tao nhã, ánh mắt cô gái luôn cho người ta có cảm giác được thả mình trong làng nước, rất dễ chịu. Nhưng giờ đây trong đôi mắt đó chỉ hiện lên sự bi thương và tuyệt vọng vô hạng. Giống như làng nước đó đang cô nhấn chìm lấy cô.
Hà Trúc trầm mặc, ánh mắt cô phức tạp nhìn đứa em gái kém mình mấy tuổi này.
"Em nhớ đến đâu?"
Mang theo tâm lý của một bác sĩ hỏi bệnh nhân hỏi lại Hạ Dương trên giường.
"Nhớ được tất cả..."
Hạ Dương nắm chặt mắt cố chịu đựng cơn đau phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3648521/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.