“Vợ con. Mẹ thấy hài lòng chứ?”
Dường như Doanh Nam chẳng cảm thấy đau đớn mà anh ta còn muốn hắn đấm thêm cho mình vài nhát. Phải có chút vết tích lưu giữ, thì mới tạo được ấn tượng chứ?
Dựa sát vào bức tường để lấy thăng bằng, Doanh Nam đưa đôi mắt vừa có phần u khuất, sầu não vừa có phần bức bối, khó chịu hướng về phía cái gọi là “gia đình hoàn mỹ” kia. Gia đình Hàn Thiên luôn là niềm ao ước của anh ta, không có sự thiên vị, không có sự coi thường, bởi ngay cả một đứa “con nuôi” tồi tệ, họ vẫn giúp đỡ nó đến cùng.
Nghĩ rồi anh ta cười khẩy xót thương cho số phận mình.
Vì vừa công bố với báo chí rằng sẽ lấy tiểu thư của Trần Gia, sự việc còn đang ầm ầm hết cả không gian mạng nên Hàn Thiên không dám phản bác mà chỉ im lặng không nói gì.Thấy vậy Doanh Nam cảm thấy thật nực cười. Đúng là những kẻ ngu ngốc!
Nhìn vẻ mặt thờ ơ, tỏ ra không liên quan của Hàn Thiên, Thiên Hân lại một lần nữa cảm thấy nhói lòng. Vậy là bao thời gian qua, những lời nói ngon ngọt, hay những trận ghen tuông có chút trẻ con, vớ vẩn ấy thật chẳng là gì. Tại sao hắn còn chịu đựng đến bây giờ, tại sao không nói thẳng với cô, nói thẳng rằng: hắn không còn yêu cô?
Cô vẫn có thể tự chống chọi một mình, vẫn có thể tự sinh và nuôi đứa con này ra. Hà cớ gì phải ràng buộc, gây tổn thương cho nhau?
Nghĩ rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nuoi-co-thua-toi-roi/2540741/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.