Milinka chầm chậm ngồi xuống bên mép cửa, như nhìn thấy vật thể kinh hoàng trước mặt, cơ thể Nhâm Cảnh Thâm trong lớp áo lông đen kia như con gấu Nga đang thương nặng mà nằm gục dưới lớp tuyết dày. Bên ngoài sân tuyết đã dày thành lớp, Milinka đang cảm thấy lạnh thấu xương, cô ngồi yên đó chỉ trừng trừng mắt nhìn Nhâm Cảnh Thâm đang ngất lịm trước mặt, đầy vẻ hoảng loạn hiện lên khuôn mặt nữ nhân
Sau cùng cô giật mình nhận thức, dốc hết sức lực mà kéo Nhâm Cảnh Thâm vào trong nhà, cánh cửa đóng ruỳnh lại một tiếng thật to rồi nữ nhân đi lại chung quanh lẩm bẩm:
- Ôi trời ơi... ôi trời ơi
Như chưa tin vào mắt mình, Milinka run cầm cập đi lại gần hơn, len lén vạch chiếc mũ áo ra... Khuôn mặt ấy đây rồi! Hơn 2 năm xa cách chứ đâu phải mất trí nhớ mà Milinka cô quên tiệt đi dáng vẻ Nhâm Cảnh Thâm ra sao, lần cuối cô nhớ mình ngắm nhìn khuôn mặt nam nhân thật kĩ là trước đêm bay sang Trùng Khánh, cô đã xin lỗi và cầu xin Nhâm Cảnh Thâm tha thứ cho mình, cả một đêm trằn trọc và ôm ấp nam nhân trong lòng, ngón tay Tình Nhu khi ấy rờ lên từng đường nét trên khuôn mặt hắn để bản thân có thể nhớ như in
Cho đến hiện tại, Nhâm Cảnh Thâm một lần nữa nằm bên cạnh Milinka nhưng không còn sự yêu thương, hi vọng của ngày xưa mà là sự kiệt quệ của việc tìm kiếm, sự tuyệt vọng sau chuỗi ngày dài không có điều tích cực. Bàn tay Milinka từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923780/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.