Nhâm Thế Thành thoáng bất ngờ, điệu bộ hôm nay của Chu Cầu quả thực hơi khắt khe với Tình Nhu, ông liền nghiêm mặt, nhắc nhớ:
- Chu Cầu, dù có ra sao thì năm xưa Tư Huấn đã đỡ cho tôi phát đạn chí mạng... Tình Nhu về đây gần 15 năm cũng chưa làm tôi phật ý điều gì... Nhưng cậu thì khác, hôm nay lại lớn gan quá rồi
Chu Cầu ngay tức khắc rúm ró trở lại, hạ giọng xuống:
- Xin... xin lỗi ngài Nhâm... tôi... Tôi xin lỗi. Nhưng nếu có thể, mong ngài hãy xem xét lời đề nghị của tôi, không phải tiểu thư Bắc gia thì những “khuê các” khác cũng được... Tôi thực tâm mong rằng, phu nhân Nhâm gia sau này cũng sẽ là một người có gia thế, củng cố cho gốc rễ Nhâm gia đồng thời phát triển cho từng nhánh cây cổ thụ của chúng ta ngày càng lớn mạnh
Nói đoạn Chu Cầu quỳ cụp người xuống, dập đầu rạp xuống đất đầy thành ý nhưng cũng không xóa bỏ được phiền lòng của Nhâm Thế Thành, ông thở dài, đáp:
- Chu Cầu cậu hôm nay lại trọng lễ nghi trọng gia thế quá nhỉ? Có nhớ năm xưa Diệm Thanh cũng là trẻ mồ côi không? Gia thế bà ấy cũng đâu có hiển hách nhưng vẫn cùng tôi kiến tạo nên đế chế này?
Chu Cầu cúi gằm mặt, hai mày chau vào nhau đầy sự phản ý, sau cùng chỉ nhàn hạ trả lời:
- Quyết định là ở ngài... tôi chỉ muốn nói rằng, cô chủ Tình Nhu ngoài cản bước và đeo bám cậu Cảnh Thâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923767/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.