La Vân Ngọc và Tình Nhu nghe vậy liền thoáng bất ngờ, riêng La Vân Ngọc là sự vui sướng len lỏi, lắp bắp hỏi lại:
- Mẹ... mẹ nói...?
Mạc Tâm đặt tay lên bàn, lặng lẽ nhìn xuống phần ăn của mình, nghiêm túc nói:
- Mẹ có rất nhiều chuyện sẽ tâm sự và giải quyết riêng với con sau. Nhưng Vân Ngọc, con phải làm đến mức này sao? Con tự tổn thương chính mình, che dấu sự thật và sống như con nói là “khổ sở”... nghe thật là giam cầm. Giá như con hãy thật lòng với gia đình sớm thì ba mẹ không mắc công suy nghĩ hay con phải cố gắng kiềm chế. Con nghĩ ba mẹ sẽ vui vì con giấu đi chuyện này à?
Vân Ngọc thở dài, muộn phiền:
- Con thực sự... con rất sợ ba mẹ không chấp nhận chuyện này. Ba sẽ cảm thấy ghê tởm, mẹ cũng thấy mất mặt, anh hai... cũng không còn yêu quý con nữa. Đâu phải ai cũng dễ chấp nhận...
Mạc Tâm cười nhẹ, giọng nói êm dịu xuôi đi sự căng thẳng trong La Vân Ngọc, đáp:
- Vân Ngọc, ba mẹ sẽ không... dĩ nhiên là sẽ rất sửng sốt và... hm, có chút buồn đấy. Nhưng sau cùng vẫn là cuộc đời của con cái mình quan trọng hơn cả. Tất cả cảm xúc, thể diện, lời dèm pha bên ngoài... nó sẽ bủa vây chúng ta nhưng không thể mãi mãi
Tối muộn
Bác Mạc Tâm trở về nhà trước còn La Vân Ngọc sẽ chở Tình Nhu về lại Nhâm gia, có chút nhẹ lòng hơn dù đây mới là cửa ải đầu tiên, sẽ phải đối mặt với ông La, với cả gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923738/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.