Nhâm Cảnh Thâm nghe điện thoại thì từ nãy nói được câu “Alo mẹ ạ, con đây” thì kể từ đó trở đi là giọng của bà Diệm Thanh. Bà Miên cùng mấy người làm về lại bên đó được 3-4 ngày rồi nhưng bà Thanh đợi xem con trai có mở miệng ra báo lấy một tiếng không mà cứ lặng lẽ làm theo ý mình. Sau cùng không đợi được mới gọi tới mà xỉ vả tên biến thái này một trận
Nam nhân sầu não đi đi lại lại quanh phòng, không thể dập máy hay bỏ đi mà phải cẩn trọng nghe ngóng, Tình Nhu thi thoảng liếc qua rồi lén cười mỉm, giọng bà vang vảng tới tận chỗ ghế sofa cô ngồi. Có vẻ về sau mẹ nguôi giận hơn, Cảnh Thâm mới có thể đáp:
- Được rồi mẹ à, mẹ mắng con ghê quá... Sau con làm gì cũng sẽ báo mẹ, mẹ đừng tức giận nữa nhé?
Bà Diệm Thanh thở từng đợt khí nóng qua máy, thẳng thừng nói:
- Thôi được rồi.... mấy hôm nữa tôi qua, anh cứ cẩn thận đấy
Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, những tưởng vậy là kết thúc, hí hửng đáp:
- Vâng con rõ rồi... Mẹ nghỉ ngơi sớm
Bà Thanh lại chau chảu trong máy:
- Ô thế còn không đưa máy cho Tình Nhu đi? Lại còn để mẹ gọi cuộc mới cho con bé? Còn sớm thì nghỉ ngơi cái nỗi gì?
Nam nhân mau mau bước lại, ra vẻ ngoan ngoãn hơn hẳn, giọng nói lớn:
- Tình Nhu, mẹ gọi em này
Nữ nhân cầm lấy điện thoại, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Mẹ à... con đây
Giọng bà Diệm Thanh ban nãy mới xa xả mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923718/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.