Sau cùng Nhâm Cảnh Thâm mới đỡ lấy chiếc gối ôm, ném mạnh lên giường rồi nắm chắc hai tay Tình Nhu, nghiêm túc:
- Được rồi.. Tôi xin lỗi.. Nào mau lại đây, vạch áo ra đi
Tình Nhu bị kéo sát lại, hốt hoảng nằm trong lòng hắn, hỏi:
- Anh... Anh định làm gì thế? Cởi áo là sao?
Nói dứt lời, chiếc áo sơ mi lụa bị cởi bung cúc, đôi gò bồng một lần nữa nở rộ trong tầm mắt hắn, đầy đẹp đẽ và quyến rũ. Cảnh Thâm móc trong túi lấy ra tuýp thuốc mỡ lạnh, giơ lên trước mặt vật nhỏ, thanh minh:
- Không phải ý đồ xấu nhé... Chỉ bôi thuốc
Tình Nhu không phục, vùng vằng trong lòng hắn, lí lẽ:
- Anh có thể đưa em tự bôi? Chắc chắn vẫn là mấy ý đồ đội lốt việc làm này thôi...
Nhâm Cảnh Thâm không nhiều lời, mặc nữ nhân la lối bên tai, vốn sức lực cũng chỉ như mèo nhỏ kêu gào làm nũng nên hắn không mảy may tức giận và chuyên tâm vào việc mình. Nam nhân bắt đầu trét thuốc lên tay rồi chạm lên đỉnh n*m hồng của Tình Nhu. Loại thuốc quá lạnh nên mới chạm nhẹ Tình Nhu liền giật mình quay lại, lắp bắp:
- Ư.. Sao..lạnh thế?
Nam nhân bắt đầu vê tròn thuốc lên đầu hạt ngọc hồng, hai tay Tình Nhu bị giữ chặt đằng sau, khung xương bả vai và lưng ẩn lên khiến đôi gò bồng hơi ưỡn ra một chút. Cảnh Thâm không quên quan sát sắc mặt của "em gái nuôi", hắn rúc xuống hõm cổ Tình Nhu, phả từng hơi ấm thâm trầm vào vên vành tai vật nhỏ, như thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923674/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.