Trước khi Y Y đi vào thư phòng của ba, rất có lễ phép mà gõ gõ cửa. 
Mặc kệ thư phòng có khóa hay không khóa, cô cũng sẽ không tùy tiện mở cửa ra, cô thích nơi này, thích người thân ở nơi này, đương nhiên sẽ không làm ra những hành động người khác không thích. 
Hơn nữa đây là lễ phép tối thiểu. 
Y Y ưỡn ngực. 
Đừng nhìn cô còn nhỏ, cô chính là bé ngoan vô cùng hiểu chuyện. 
Mục Vân Xuyên mở cửa thư phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy được tiểu gia hỏa đang ngẩng đầu ưỡn ngực, con ngươi vốn trầm lãnh nay tràn đầy ý cười. 
“Tò mò?” 
Ôi, đại ca vậy mà lại biết! 
Đại ca quả nhiên không hổ là đại ca, anh minh thần võ, thần cơ diệu toán, tuệ nhãn cao siêu! 
Y Y gật gật đầu, còn duỗi tay muốn ôm. 
Mục Vân Xuyên bị ánh mắt bội phục của tiểu gia hỏa làm cho sung sướng, ý cười trong mắt càng đậm, duỗi tay liền ôm gia hỏa lên, thuận tay đem cửa thư phòng đóng lại. 
Mục Vân Tu tấm tắc hai tiếng, cảm thán nguyên tắc của đại ca đều cho chó ăn rồi. 
Thế nhưng vì một thứ đáng yêu mà khom lưng, người này chẳng lẽ là ngoài lạnh trong nóng sao? 
Không ai phản đối chuyện tiểu gia hỏa đi nghe chuyện, chủ yếu là cho rằng trẻ con còn nhỏ, không nhất định nghe hiểu được. 
Nhưng mà, sự thật chứng minh bọn họ xem thường trẻ nhỏ rồi. 
Bọn họ nói chuyện, từ đầu tới đuôi, Y Y đều nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nha-toi-sieu-cap-ngot/2483439/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.