Tô Như Nguyệt không kêu rên, đưa ánh mắt tức giận nhìn đám nữ sinh, Mộng Cầm thấy thế, tay càng nắm chặt tóc cô, nhếch khóe môi, chế giễu nói "Ôi, đồ không biết xấu hổ tức giận rồi này!"
Đám nữ sinh nghe thế, cười ồ lên, Tô Như Nguyệt đưa mắt lạnh lùng nhìn đám nữ sinh một lượt, khiến họ đang cười có phần gượng gạo, có người còn dừng hẳn không cười nữa, Mộng Cầm thấy thế, lớn tiếng mắng "Sao lại im lặng rồi? Bị cô ta nhìn một cái là sợ rồi sao? Đám vô dụng!"
Mộng Cầm trừng mắt nhìn Tô Như Nguyệt, nói "Thu lại ánh mắt đó cho tao, có phải mày muốn tao móc mắt mày không?"
Tô Như Nguyệt nghe thế, bỗng nhiên cười thật lớn, vì hành lang bị đám nữ sinh cấm người qua lại, với lại một số đã đều lên lớp, nên bây giờ vô cùng vắng vẻ, vì thế giọng cười của Tô Như Nguyệt vang lên, trong không gian im ắng có phần khiến người khác nổi da gà.
Mồng Cầm giận dữ, quát "Câm miệng!"
Nhưng Tô Như Nguyệt vẫn không dừng lại, Mộng Cầm buông tay đang nắm trên tóc cô ra, đưa mắt nhìn đám nữ sinh, nói "Có khăn giấy không?"
Một nữ sinh lấy bịch khăn giấy đưa cho Mộng Cầm, cô ta liền lấy ra một xấp vò lại, ngồi xuống nhìn Tô Như Nguyệt, nghiến răng, nói "Xem mày còn cười được nữa không?" nói rồi đưa cục khăn giấy đã được vò vào miệng Tô Như Nguyệt.
Nhưng tay Mộng Cầm vừa đưa ra đã bị Tô Như Nguyệt đưa tay nắm chặt lại, cô ngừng cười, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704819/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.