Tô Như Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rồi sờ sờ má mình, lắc đầu nhìn Tô Tử Kỳ, nói "Không có đau đâu anh!"
Mạc Vũ đang cầm ly nước uống, nghe Tô Như Nguyệt nói, thì liền bị sặc, quay sang nhìn khuôn mặt đen thui của Tô Tử Kỳ, rồi nhìn Tô Như Nguyệt, nói "Như Nguyệt, em mà nói nữa, anh hai em không bệnh chết, mà sẽ tức chết đó!"
Tô Như Nguyệt nghe Mạc Vũ nói thế, nghĩ cô nói sai khiến Tô Tử Kỳ giận, vội vàng bịt miệng im lặng, Tô Tử Kỳ đột nhiên ho khan hai tiếng, nói "Nguyệt Nguyệt, lại đây!"
Tô Như Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi "Anh đói không? Em đem cháo lên cho anh nha!"
"Cậu ấy nhìn em cũng đủ no rồi!" Tô Tử Kỳ còn chưa kịp trả lời, Mạc Vũ đã xen vào.
Tô Tử Kỳ nhíu mày nhìn Mạc Vũ, nói "Bác sĩ Mạc, không có chuyện của cậu nữa, cậu có thể về!"
Mạc Vũ liếc Tô Tử Kỳ, nói "Này là lợi dụng xong rồi đuổi đấy à?"
"Cậu nói đúng rồi đó!"
Mạc Vũ hừ lạnh, ném chai thuốc vào người Tô Tử Kỳ, nói "Ăn xong rồi uống!" Nói rồi liền bỏ đi.
Tô Như Nguyệt nhìn theo Mạc Vũ, nói với Tô Tử Kỳ "Anh hai, có khi nào anh ấy giận không?"
Tô Tử Kỳ ngồi dậy xoa đầu cô, nhẹ giọng "Yên tâm đi, dù anh có mắng cậu ấy, cậu ấy cũng không giận!"
Tô Như Nguyệt gật đầu, đột nhiên quay sang nhìn Tô Tử Kỳ, nhíu mày nói "Anh hai, mau nằm xuống đi!" nói rồi đưa tay ấn vai hắn xuống, nhưng tay lại lỡ đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704812/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.