Cả người Tô Tử Kỳ cứng đơ, còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe giọng Tô Như Nguyệt lạc đi, liên tục gọi "Anh hai, anh hai, anh hai đừng đi!"
Tô Tử Kỳ đột nhiên thấy lòng đau nhói, thì ra cô dựa dẫm hắn đến vậy, mà hắn còn cho rằng trong mắt cô không có hắn, những ngày qua lại đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, hắn sai rồi!
Tô Tử Kỳ đưa tay vuốt tóc Tô Như Nguyệt, nhé giọng an ủi "Đừng sợ, anh hai ở đây!" Tô Tử Kỳ vừa dứt lời, đột nhiên cả người Tô Như Nguyệt xụi lơ như đứng không vững, Tô Tử Kỳ hoảng hốt vội đưa tay ôm chặt Tô Như Nguyệt vào người, để đầu Tô Như Nguyệt dựa vào ngực hắn.
Nhìn Tô Như Nguyệt đột nhiên ngất xỉu, khiến Tô Tử Kỳ lo lắng, lại nhìn thấy vết máu dính trên quần áo cô, hắn càng lo lắng, quay sang nhìn Cảnh Điềm Điềm lạnh giọng "Vết máu trên người Nguyệt Nguyệt là sao?"
Cảnh Điềm Điềm nhìn con mèo trong phòng tắm, rồi chỉ vào nó, thản nhiên nói "Chỉ là sơn dính trên con mèo, chắc cô ta ôm trúng thôi, tôi là sợ cô ta buồn, mới đem nó vào bầu bạn với cô ta, anh..!"
"Nguyệt Nguyệt không thích mèo!" Cảnh Điềm Điềm còn chưa dứt lời, đã bị Tô Tử Kỳ tức giận cắt ngang.
Em gái hắn đặc biệt không thích mèo, lại còn là một con mèo dính đầy sơn đỏ như thế mới nhìn vào có khác gì là máu không?
Rõ ràng Cảnh Điềm Điềm muốn hù dọa em gái hắn!
Hắn có thể tưởng tượng được cô ở trong khung cảnh tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704805/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.