Người Tô Như Nguyệt khẽ run lên, cô đã cố gắng nhẫn nhịn không muốn để ý hắn nghĩ gì về cô nữa, nhưng hắn thật sự không biết vì sao cô lại uống rượu sao?
Dù tình cảm hai người không tốt, nhưng hắn cũng phải để ý đến cô một chút chứ, chẳng lẽ trong mắt hắn, thật sự chưa từng đến ý đến cô sao?
Nữa tháng qua, hằn đối xử tốt với cô như vậy, trở mặt một cái liền thay đổi, hắn nghĩ cô là lòng dạ sắt đá sao?
Hắn nghĩ cô không biết đau lòng sao?
Tô Như Nguyệt từ từ quay người lại, một giọt nước mặt rơi xuống, nghẹn ngào nói "Có chuyện mới được uống rượu sao? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi thật sự có chuyện đó, nếu anh không xem tôi là em gái, thì đừng đối xử tốt với tôi, anh đối xử tốt với tôi, khiến tôi dựa dẫm vào anh, rồi anh lại đẩy tôi ra, như thế vui lắm sao?"
"Tôi bị người khác xem như cái gai trong mắt là lỗi của tôi sao? Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, bị mọi người xa lánh là lỗi của tôi sao? Không được người khác thương yêu là lỗi của tôi sao? Là lỗi của tôi sao?" câu cuối Tô Như Nguyệt gần như hét lên, ngồi xuống dựa vào cửa khóc như một đứa trẻ.
Tô Tử Kỳ chấn kinh khi thấy Tô Như Nguyệt như vậy, vội vàng xuống giường, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt, ý anh không phải như vậy đâu!"
Hắn là đang sợ cô khi uống say, lại hành động như ngày hôm qua, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704791/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.