Về phần Cố Thiên Tuấn, từ lúc Tô Như Nguyệt tự lấy miếng thủy tinh làm tay mình bị thương, thì hắn chỉ im lặng nhìn cô, cho đến khi cô rời đi, hắn cảm thấy Tô Như Nguyệt có cảm giác rất xa lạ, không còn giống Tô Như Nguyệt trước đây hắn quen nữa.
Ánh mắt của cô chứa một chút gì có uất ức, đau lòng, là một ánh mắt hắn chưa từng thấy, dù hắn có từ chối tình cảm của cô, thì cô vẫn dùng ánh mắt gợi tình mà nói với hắn rằng 'rồi anh nhất định sẽ thích em'
Hoặc như hắn nói chuyện quá đáng với cô, cô sẽ dùng ánh mắt tức giận mà nói với hắn 'Em nhất định khiến Dương Lâm Tình đau khổ' đó cũng là điều mà hắn ghét nhất ở cô.
Cố Thiên Tuấn lắc lắc đầu, hắn mặc kệ cô thay đổi là thật hay giả, hắn chỉ biết, hắn nhất định không để cô đến gần Tình nhi của hắn nữa, chỉ cần cô dám làm hại Tình nhi của hắn, hắn nhất định không bỏ qua.
"Cậu không định đưa Tiểu Tình đến phòng y tế sao?"
Đột nhiên Tô Tử Kỳ lên tiếng, khiến Cố Thiên Tuấn hoàn hồn, nhìn thấy xung quanh mọi người đều giải tán, vội bế Dương Lâm Tình lên, đi ngang qua người Tô Tử Kỳ, không quên để lại một câu "Đừng để em gái cậu đến gần Tình nhi nữa, tôi không đủ sự kiềm chế đâu!"
Thấy phía sau im lặng, Cố Thiên Tuấn nghĩ rằng Tô Tử Kỳ sẽ không trả lời, nên tiếp tục bước đi, nào ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên "Nếu cậu làm gì Nguyệt Nguyệt, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704788/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.