Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nữa tháng Tô Như Nguyệt ở nhà, rốt cuộc những vết sẹo trên người đã lành hẳn, hôm nay cô phải đến trường, không còn những ngày tháng được xem là hạnh phúc nhất đời cô nữa.
Nhắc lại nữa tháng nay, thật sự cô cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ, từ ngày cô giúp A Xảo, quan tâm đến hoàn cảnh của mọi người, rồi ra sức giúp đỡ, nói chuyện không quát mắng như Tô Như Nguyệt trong truyện, mà ngày nào cũng vui vẻ tươi cười.
Cho nên vì thế, rất rất nhiều người nói cô đã thay đổi rồi, họ không còn ác cảm với cô nữa, cũng không thấy cô liền tránh xa ngàn dặm như trước đây nữa.
Không chỉ có những người làm trong nhà, mà ngay cả Tô Tử Kỳ cũng vậy, cô cảm thấy hắn đối với cô cũng thay đổi rồi, hắn dịu dàng với cô hơn, nói chuyện cũng không lạnh nhạt nữa, còn có lần cô làm bánh cùng hắn, không may cô khiến bột mỳ dính đầy mặt hắn, cô nghĩ hắn sẽ tức giận mà bỏ đi ngay, nhưng nào ngờ hắn lại cười rất thoái mái, nói rằng cô trêu hắn, nên vì thế, hắn cũng lấy bột mỳ trét đầy mặt cô.
Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy hắn cười thoải mái như thế, nụ cười của hắn thật sự rất đẹp, khiến cô ngây ngốc bất động, để mặc hắn trét bột mỳ đầy mặt mình mới hoàn hồn trở lại.
Cứ tưởng những ngày như thế sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu, nhưng nào ngờ chỉ có vỏn vẹn nữa tháng, cô lại phải đến trường, phải đối mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704785/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.