Chương trước
Chương sau
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nữa tháng Tô Như Nguyệt ở nhà, rốt cuộc những vết sẹo trên người đã lành hẳn, hôm nay cô phải đến trường, không còn những ngày tháng được xem là hạnh phúc nhất đời cô nữa.

Nhắc lại nữa tháng nay, thật sự cô cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ, từ ngày cô giúp A Xảo, quan tâm đến hoàn cảnh của mọi người, rồi ra sức giúp đỡ, nói chuyện không quát mắng như Tô Như Nguyệt trong truyện, mà ngày nào cũng vui vẻ tươi cười.

Cho nên vì thế, rất rất nhiều người nói cô đã thay đổi rồi, họ không còn ác cảm với cô nữa, cũng không thấy cô liền tránh xa ngàn dặm như trước đây nữa.

Không chỉ có những người làm trong nhà, mà ngay cả Tô Tử Kỳ cũng vậy, cô cảm thấy hắn đối với cô cũng thay đổi rồi, hắn dịu dàng với cô hơn, nói chuyện cũng không lạnh nhạt nữa, còn có lần cô làm bánh cùng hắn, không may cô khiến bột mỳ dính đầy mặt hắn, cô nghĩ hắn sẽ tức giận mà bỏ đi ngay, nhưng nào ngờ hắn lại cười rất thoái mái, nói rằng cô trêu hắn, nên vì thế, hắn cũng lấy bột mỳ trét đầy mặt cô.

Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy hắn cười thoải mái như thế, nụ cười của hắn thật sự rất đẹp, khiến cô ngây ngốc bất động, để mặc hắn trét bột mỳ đầy mặt mình mới hoàn hồn trở lại.

Cứ tưởng những ngày như thế sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu, nhưng nào ngờ chỉ có vỏn vẹn nữa tháng, cô lại phải đến trường, phải đối mặt với những người ghét cô.

Danh tiếng của cô ở trường từ trước tới giờ đều không tốt, những người ở trường học dù sao cũng không giống như những người làm nhà cô, làm sao chỉ cần cô tốt với họ một chút, họ liền hết ác cảm với cô được?

Cho nên vì thế Tô Như Nguyệt vác bộ mặt như sắp chết tới nơi mà vào xe của Tô Tử Kỳ, Tô Tử Kỳ thấy vẻ mặt cô như vậy, liền hỏi "Sao vậy?"

Tô Như Nguyệt thẳng thắng trả lời "Người ở trường học đều không thích em, em sợ!"

Tô Tử Kỳ như hiểu ra, mỉm cười xoa đầu Tô Như Nguyệt "Có anh đây, đừng sợ!"

Thình thịch, thình thịch!

Tô Như Nguyệt lấy tay đặt vào ngực mình, lại nữa rồi, chỉ cần Tô Tử Kỳ cười một cái, tim cô liền đập nhanh như thế, lại còn dùng bộ dạng ôn nhu này để nói chuyện với cô nữa, đúng là không thể kiềm chế mà!

Tô Tử Kỳ thấy Tô Như Nguyệt lấy tay đặt vào ngực mình thì lo lắng hỏi "Nguyệt Nguyệt, Sao mặt em lại đỏ thế? Bị bệnh sao?"

Tô Như Nguyệt gượng cười lắc đầu "Không có, chỉ là trời nắng quá hơi chóng mặt thôi!"

Khóe môi Tô Tử Kỳ giật giật, sáng sớm làm gì có nắng mà chóng mặt?
(•)

Xe Tô Tử Kỳ vừa vào đến cổng trường, thì đã có rất nhiều người chỉ trỏ, Tô Như Nguyệt ngồi trong xe, nên không nghe thấy những người bên ngoài đang nói gì.

Nhưng lúc cùng Tô Tử Kỳ xuống canteen trường ăn sáng, để chuẩn bị lên lớp, thì rốt cuộc cô cũng nghe được những lời bàn tán.

Đại loại như là cô hại Dương Lâm Tình sắp bị cưỡng bức, cho người bắt cóc Dương Lâm Tình, đánh đập Dương Lâm Tình sắp chết, nhưng Dương Lâm Tình vẫn không tố cáo cô với hiệu trưởng, Dương Lâm Tình thật đại nhân đại nghĩa, cô là đồ độc ác xấu xa!

Tô Như Nguyệt lắc đầu cảm thán, đúng là ở đâu cũng có hội buôn dưa đưa tin sai sự thật, người sắp chết chẳng phải là cô ư? Làm thế nào qua miệng bọn họ, cô lại thành kẻ đại gian đại ác rồi?

Đột nhiên một giọng nói cợt nhã vang lên, khiến Tô Như Nguyệt bất chợt run người "Nữa tháng không gặp, tình cảm hai anh em nhà họ Tô lại tốt lên rồi nhỉ?" Đây chẳng phải là giọng của Cố Thiên Tuấn sao?

Tô Như Nguyệt đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên là Cố Thiên Tuấn, còn có Dương Lâm Tình, và một cô gái khác.

Tô Tử Kỳ không trả lời, nắm tay Tô Như Nguyệt đi đến chỗ ngồi đặt trước, Cố Thiên Tuấn thấy Tô Tử Kỳ không đến ý tới mình, không những không tức giận, mà còn kéo Dương Lâm Tình ngồi kế bên bàn bọn họ.

Cả hai bên không ai nói với nhau câu nào, đột nhiên cô gái đi cùng Cố Thiên Tuấn và Dương Lâm Tình lên tiếng "Tô Như Nguyệt, hãm hại người khác, mà còn mặt mũi đến đây, cô thật không biết xấu hổ đó!"

Cố Thiên Tuấn nghe thế, nhếch cao khóe môi, nói "Điềm Điềm, đừng nói như thế chứ, Tô nhị tiểu thư của chúng ta làm gì có mặt mũi, mà biết xấu hổ?"

Điềm Điềm?

Tô Như Nguyệt cố gắng nhớ lại cái tên này, Điềm Điềm?

Cảnh Điềm Điềm?

Theo như Tô Như Nguyệt nhớ lại, Cảnh Điềm Điềm là em họ của Cố Thiên Tuấn, nhưng cô ta rất thích Cố Thiên Tuấn, vì thế cô ta không thích Tô Như Nguyệt trong truyện lẫn Dương Lâm Tình.

Nhưng cô ta muốn lấy lòng Cố Thiên Tuấn, nên ngoài mặt đối xử với Dương Lâm Tình rất tốt, Dương Lâm Tình vì thế cũng xem cô ta như chị em tốt, nhưng chỉ có Tô Như Nguyệt trong truyện là biết, cô ta chính là loại người thích giả ngây thơ.

Cảnh Điềm Điềm này rất nhiều lần hãm hại Dương Lâm Tình, rồi vu oan cho Tô Như Nguyệt trong truyện, nhưng Tô Như Nguyệt trong truyện lại là một vai phản diện chính hiệu, nên Cảnh Điềm Điềm chưa kịp ra tay, đã bị Tô Như Nguyệt trong truyện lật bài.

Cố Thiên Tuấn cũng rất yêu thương đứa em họ này, nhưng khi biết được sự thật cô ta nhiều lần hãm hại Dương Lâm Tình, rất tức giận mà cắt đứt quan hệ với cô ta, cô ta vì quá yêu Cố Thiên Tuấn, nên kết quả bị điên.

Tô Như Nguyệt nhìn Cảnh Điềm Điềm có chút thương hại, suy cho cùng cô ta cũng giống như Tô Như Nguyệt trong truyện, vì tình mà trở nên điên dại.

Cảnh Điềm Điềm thấy Tô Như Nguyệt nhìn mình, thì nghĩ đã châm chọc được cô, nên có chút đắc ý, nói "Tôi làm cô giận sao? Xin lỗi nha, tôi chỉ nói sự thật thôi!"

Dương Lâm Tình nãy giờ im lặng, cũng lên tiếng "Đủ rồi Điềm Điềm, đừng gây chuyện nữa!" Nói rồi nhìn sang Tô Tử Kỳ, nhẹ giọng "Xin lỗi, đã khiến anh khó xử!"

Dương Lâm Tình vừa nói xong, Cố Thiên Tuấn có chút giận, nói "Em xin lỗi cái gì? Là lỗi của chúng ta sao?"

Cảnh Điềm Điềm cũng tiếp lời "Phải đó, người sai là Tô Như Nguyệt, cô ta nên là người xin lỗi mới phải!"

Tô Như Nguyệt nhìn tình hình trước mặt, cũng hiểu tại sao Tô Tử Kỳ với Dương Lâm Tình tới chương cuối cùng mới nói lời yêu với nhau rồi, hai bên đối kháng như vậy, sao họ dám công khai yêu nhau đây?

Tô Tử Kỳ nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lùng "Cố Thiên Tuấn, tin đồn ở trường nếu là cậu đồn ra, thì mau dọn dẹp sạch sẽ đi, đừng làm trò ấu trĩ đó nữa!"

Tô Như Nguyệt trợn tròn mắt, nếu tin đồn đó là hắn làm ra, thì hắn thật sự rất ấu trĩ đó, rõ ràng hắn là người đánh cô bị thương, biết rõ nguyên nhân trong đó, vậy mà vẫn đồn là cô hãm hại Dương Lâm Tình, hắn như thế quá tiểu nhân đi.

Cố Thiên Tuấn nhếch cao khóe môi, không nói gì, như ngầm thừa nhận, Cảnh Điềm Điềm thấy thế, cười cười nói " Anh Kỳ, anh là đang bênh vực cho Tô Như Nguyệt đó à? Cô ta làm Tình nhi nhà chúng em bị thương, đó là sự thật, cô ta còn chưa công khai xin lỗi, chúng em sẽ không bỏ qua!"

Trong lúc mọi người nói chuyện, thì thức ăn cũng được đưa lên, Tô Tử Kỳ gấp miếng thịt trong đĩa mình sang cho Tô Như Nguyệt, không nhìn Cảnh Điềm Điềm, lanh nhạt nói "Chúng ta không thân, đừng gọi thân thiết như vậy!"

Miếng thịt sắp vào miệng, Tô Như Nguyệt liền bỏ sang một bên, đưa tay bịt miệng cười sặc sụa, khả năng nói chuyện khiến người ta tức điên, chỉ có thể là Tô Tử Kỳ!

Quả nhiên Cảnh Điềm Điềm thẹn quá hoá giận, nhìn sang Tô Như Nguyệt đang cười, nói "Cô đừng đắc ý, cả trường này ai không biết, người Tô Tử Kỳ không muốn là người thân nhất, chính là Tô Như Nguyệt cô?"

Tô Tử Kỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn Cảnh Điềm Điềm, lạnh lùng nói "Cô có thể im lặng một chút không?"

Tô Như Nguyệt nhìn thấy Cảnh Điềm Điềm cả người bất động không biết làm thế nào, rồi tức giận, ăn ngấu nghiến miếng thịt trên miệng, thì quay sang Tô Tử Kỳ, giờ ngón cái lên, giọng nũng nịu "Anh hai là ngầu nhất!"

Tô Tử Kỳ cười dịu dàng, đưa tay lấy khăn giấy, lau khoé miệng vì cắn thịt mà dính mỡ của cô, nhẹ giọng "Em ăn cho đàng hoàng đi, lần nào ăn cũng như con nít vậy!"

Dương Lâm Tình nhìn thấy Tô Tử Kỳ như vậy, cũng không bất ngờ nhiều, nữa tháng này, hắn đều nhắc đến Tô Như Nguyệt rất nhiều, hắn nói với cô Tô Như Nguyệt đã thay đổi rồi, không còn kiêu ngạo, ngoan ngoãn nghe lời, biết giúp đỡ người khác, lại còn rất đáng yêu nữa, lúc hắn nói, cô còn không tin, nhưng chính mắt cô nhìn thấy, thì đúng là Tô Như Nguyệt đã thay đổi rồi.

Lúc Tô Như Nguyệt giơ ngón tay lên, lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Tô Tử Kỳ, quả thật rất đáng yêu, dù biết không nên, nhưng nhìn thấy Tô Tử Kỳ mỉm cười dịu dàng với Tô Như Nguyệt như thế, lòng cô có chút khó chịu.

Nhưng Cố Thiên Tuấn thì lại khác, hắn rất ngạc nhiên khi thấy Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt như thế, từ lúc quen biết Tô Như Nguyệt thì tình cảm anh em họ đã không được tốt, dù hắn có nghe Dương Lâm Tình nói trước đây Tô Như Nguyệt cũng rất đáng yêu, không giống như bây giờ đâu, nhưng hắn thật không tưởng tượng được sự đáng yêu của cô sẽ như thế nào?

Vì ở cạnh hắn, cô luôn dùng mọi thủ đoạn để hắn chú ý, cô ăn mặc gợi cảm, biểu cảm gợi tình, đong đưa đẩy đẩy, chẳng ra thế thống gì cả, nụ cười trên môi luôn luôn giả dối, khiến hắn chán ghét mỗi khi nhìn cô, dù rằng biết cô rất đẹp.

Nhưng nụ cười cô dành cho Tô Tử Kỳ vừa rồi, thật sự rất đẹp, nó không hề giả dối như những nụ cười của cô trước đây, nhìn cô tự nhiên ăn uống không giữ hình tượng như thế, sao hắn lại không thấy khó chịu, mà ngược lại thấy có chút đáng yêu?

Hắn điên rồi, chỉ khi có điên, hắn mới nghĩ cô đáng yêu, cô là đang diễn kịch, Tô Tử Kỳ bị lừa rồi, nhưng hắn thì không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.