Edit: TrangQA830810
Phương Hân Ngữ lúc ngủ có thói quen hay đá chăn, đều là Phương Tử Ngôn nửa đêm tỉnh lại giúp cô trùm kín, để phòng ngừa cơ thể cô bị lạnh.
Buổi sáng Phương Hân Ngữ tỉnh lại, nặng nề hắt hơi một cái, cúi đầu nhìn xuống cơ thể, phái hiện chăn bị đá dưới chân từ lúc nào.
Lúc ngồi ăn điểm tâm cùng Thiến Lệ, Phương Hân Ngữ ngơ ngẩn như người mất hồn. Thiến Lệ đưa cho cô tờ khăn giấy hỏi
" Này, cậu sao lại bị cảm? "
Tương Ngôn Tân nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hân Ngữ, trách cứ Thiến Lệ nói. " Có phải đêm qua cướp chăn của cô ấy, làm người ta bị cảm? "
" Nào có, chị và cậu ấy không đắp chung chăn, tại cậu ấy hơi khó ngủ, buổi tối còn nói mớ "
Tương Ngôn Tân hiếu kỳ hỏi. " Nghe được cô ấy nói cái gì? "
" Khanh khách, gọi khanh khách, chị cũng không nghe rõ ..."
Phương Hân Ngữ mặt ửng đỏ, cả người vô lực mềm nhũn, im lặng không lên tiếng. Ánh mắt của Tương Ngôn Tân cứ liếc qua đây khiến cô không được tự nhiên.
Chờ đến khi hai người vào lớp học, Thiến Lệ còn cố ý thì thầm bên tai cô " Em trai mình là người biết thương yêu cây cỏ, học giỏi, chơi bóng rổ cũng giỏi, thấy em ấy không hứng thú với con gái mình còn tưởng nó là gay, thì ra em ấy thích loại ngoan ngoãn hiền lành như cậu "
Phương Hân Ngữ chỉ qua loa chống đỡ, nói bản thân rất mệt, gục xuống bàn nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-diu-dang-va-anh-trai-ma-quy/2346638/chuong-24.html