Edit: TrangQA830810
Phương Tử Ngôn tựa như vô ý cầm sách đồi truỵ lật xem rồi hỏi" ' Xuân vi bí sự ', là tiểu thuyết diễm tình cổ đại,emxem xong rồi ?"
Phương Hân Ngữ ấp úng trả lời" Không có,emmới xem một chút phần đầu mà thôi "
Phương Tử Ngôn cúi người, ở vành taiemgáikhẽ cắn"Anhvàemliền đemnội dung quyển sách này thực hành một lần xem như thế nào được không? "
Phương Hân Ngữ vẫn chưa hiểu rõ lờianhtrainói mang ý tứ gì, thì bị Phương Tử Ngôn một tay nắm lấy cô kéo xuống xe, bước nhanh về hướng rừng cây.
Cuối tháng chín đã vào mùa thu, rừng cây tràn đầy lá vàng khô rơi rụng, Phương Hân Ngữ cánh tay bịanhtraimạnh mẽ lôi kéo, cơ hồ phải chạy đuổi theo, thiếu chút nữa vấy phải bụi cây sẫy chân.
"Anhhai,anhhai ..."
Phương Hân Ngữ như con thỏ nhỏ bị hù doạ, đôi mắt trong suốt bốc lên một tầng hơi nước, cúi đầu thảm thiết gọi tênanhtrai.
Phương Tử Ngôn vừa đứng lại buôngemgáira, Phương Hân Ngữ lòng ôm sợ hãi chạy về phía chiếc xe, liền bị một đôi tay từ phía sau nắm chặt.
" Thật tự giác diễn vai nữ chính giống như trong sách nha " Phương Tử Ngôn cười khẽ, hôn liếm cổemgái, lồng ngực kiên cố mà nóng rực dán vào lưng của cô.
"Anh, chúng ta về nhà chơi có được hay không, nếu bị ai thấy thì biết làm thế nào? " Phương Hân Ngữ tuy là người ngây thơ, vô tri, nhưng cũng hiểu bị người khác nhìn thấy sẽ rất mắc cỡ.
" Nơi này sẽ không có ai đến "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-diu-dang-va-anh-trai-ma-quy/2346617/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.