Khi cái bụng của cô đã lấp đầy không còn ăn nổi nữa, Chấn Phong ngăn không cho cô ăn nữa, vì buổi tối ăn no quá thì thức ăn không thể tiêu hóa được.
Thế là nguyên một buổi tối,anh chả ăn thứ gì, chỉ lo mải mê đút cho cô. Quản gia Trần nhìn thấy cảnh tượng này vui vẻ vô cùng, ông mong cô chủ nhỏ này sẽ giúp cho các cậu chủ của ông không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Ba ngày trôi qua, Ngọc Băng cũng đã dần thích nghi với cuộc sống nơi đây và cũng được gặp 4 người anh trai nuôi của mình.
Ánh mặt trời vàng óng xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào chiếc giường nơi cô đang ngủ.Dáng vẻ mơ màng khi thức dậy của cô thật giống như một động vật nhỏ khả ái.Ngọc Băng vừa tỉnh giấc liền rời khỏi giường rồi chậm rãi bước xuống nhà.Cô đang nhẹ nhàng đặt từng bước chân uyển chuyển đi xuống cầu thang thì phát hiện trong nhà đang rất náo nhiệt, người qua lại mang đồ chuyển vào trong rất nhiều. Ngọc Băng có đôi chút sợ sệt không dám bước tiếp.Trần quản gia nhìn thấy cô đứng ngây ngốc ở cầu thang thì vội tiến đến:
- Cô chủ, cô dậy rồi sao?
Ngọc Băng vẫn không rời mắt khỏi đám người phía dưới, giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Những người phía dưới đang làm gì vậy ạ?
Ông nhìn bọn họ rồi khẽ cười đáp lại:
- Cậu chủ căn dặn chuẩn bị phòng cho cô nên họ đến để chuyển đồ vào phòng.
Nghe được đáp án Ngọc Băng chỉ nhẹ gật đầu như đã hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cung-cua-ngu-dai-tai-phiet/2575337/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.