Nhật Nam và tất cả mọi người trong công ty đều đứng hình, chết trân tại chỗ.Ai nấy đều nín thở, há hốc mồm mắt trợn to hết cỡ như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng còn hơn cả gặp ma này.Tất cả mọi người trong đầu đều hiện lên cùng một câu hỏi:"Cô gái này là ai mà tớ gan quá vậy chứ?"
Một nhân viên nghiêng người nói nhỏ với Nhật Nam:
- Thật đáng tiếc cho cô gái còn trẻ và xinh đẹp như vậy mà đã phải chết rồi!
Đông Phương Long Thần nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, hàng lông mày hơi nâng lên không biết là đang vui hay buồn, vẻ mặt của anh thoáng vẻ ngạc nhiên cất giọng:
- Bé con! Sao em lại ở đây?Em về nước khi nào?
Tất cả mọi người lại thêm một lần nữa kinh hãi,há hốc mồm chữ O mắt chữ A như không tin những gì mình nhìn thấy, có người còn đưa tay lên dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn. Tổng giám đốc của bọn họ không những không đẩy cô gái trẻ vô lễ này xuống mà còn dùng giọng điệu ôn nhu, chứa đựng sự cưng chiều vô hạn mà nói chuyện với cô gái trước mặt.
- Em vừa về đến! Nhớ anh nên em mới đi tìm anh đó! Vậy anh có nhớ em không? _ Trong lời nói của cô thể hiện rất rõ ràng rằng đối với cô anh là người rất quan trọng.
Đông Phương Long Thần lạnh lùng liếc mắt quan sát xung quanh rồi chuyển tầm mắt nhìn Phượng Hoàng Ngọc Băng hết mực ôn nhu, gương mặt lạnh lùng ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cung-cua-ngu-dai-tai-phiet/2575297/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.