Sáng hôm sau tôi được đưa đến nơi để hỏa thiêu. Xung quanh có rất nhiều người,hầu hết mọi người đều mắng chửi,có người còn ném cả rau quả thối vào tôi, có người thì đến để xem kịch, có Hoàng đế, các vương tôn quý tộc. Còn có Cha mẹ, Lọ lẹm cùng Hoàng Tử Út và cả Chàng nữa. Trong đám đông có những bạn bè trước đây của tôi nhưng chẳng có ai có biểu hiện thương tiếc cả, đúng là tôi làm người cũng thất bại quá đi.
Pháp sư nói cái gì đó nhưng tôi không rõ cũng chẳng muốn nghe, trong mắt tôi giờ đây chỉ có Chàng. Còn Chàng chỉ nhìn tôi lạnh lùng. Đến giờ phút này mà ngay cả một chút thương tiếc cũng không có sao? Chàng, hận em đến thế cơ à. Em đi rồi chắc Chàng sẽ thoải mái và thanh thản lắm đúng không? Vì từ nay sẽ không có ai làm phiền Chàng nữa, không còn ai thức khuya chờ Chàng để nói “ Chàng đã về rồi”, Chàng sẽ không phải ăn những món ăn dở tệ mà em nấu , không còn phải nghe những lời lảm nhảm bên tai... Cũng, không cần tức giận vì em nữa.
Nhưng bông hoa em thích được trồng ở vườn khi mới đến chắc sẽ không còn ai chăm sóc nữa, nó sẽ dần chết héo thôi. Cũng như trái tim của em dành cho Chàng vậy.
Ngọn đuốc được ném vào, củi bốc cháy, lửa càng ngày càng to, người bên dưới ngày càng ồn ào, khói cũng làm cay mắt em và nó ngăn không cho em nhìn thấy Chàng. Nước mắt bắt đầu rơi, không biết là vì cay hay là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cua-lo-lem/2920784/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.