Sau một hồi lâu chán chê chơi game, cô thở dài nghĩ ngợi trong lòng vì quá chán, lén nhìn sang phía anh. Thoạt nhìn có vẻ rất mê mẩn chơi, đối với cô thì lại không có hứng thú. Vì sợ anh không vui khi nhắc đến đam mỹ nên mới bỏ vài giờ ra chiều lòng anh.
Chơi được một lúc nữa, vẫn là tỉ số chênh lệch anh là 10 còn cô vẫn không thắng được dù 1 lần. Cô mới nũng nịu quay sang, không thích chơi nữa.
- A Dương, chúng ta xuống lầu ăn gì đó đi! Đừng chơi nữa...
- Cô muốn ăn gì?
Anh vẫn có chút luyến tiếc không chịu rời mắt khỏi máy, nhìn cái khuôn mặt thỏa mãn khi chơi game cũng khiến cô không tài nào nói thêm câu gì hết. Cô không muốn anh thất vọng khi nói rằng cô không muốn chơi game chán ngáy này nữa. Đối với cô là cực kì chán nhưng với anh thì khác.
Một lúc lâu, cô mới đứng dậy nói.
- Tôi đi lấy đồ ăn đem lên, anh ở yên đây nhé!
- Ừ...
Anh chỉ trả lời qua loa. Vẫn cặm cụi bấm bộ máy điều khiển chơi trò khác. Với anh, anh rất thích game. Nhưng vì gia cảnh nên nén lại, lúc trước cấp 2 đã có lần bỏ học vì vậy mà anh bị dưới điểm kém. Chuyện đó khiến anh trách bản thân mình sao quá ham chơi, bỏ lỡ việc học nên hạn chế ít chơi. Nhưng bây giờ, lại có thể thong thả. Thật quả quá tuyệt vời.
Bên phía người kia thì quả thật không vui chút nào, cô vừa bước ra đã mang dáng vẻ trầm tư ít biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cua-lao-cong-that-ba-dao/91316/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.