Tất nhiên Lâm Uyển rất nhớ Lý Duy Nguyên, có một câu như vậy không gặp một ngày như cách ba thu, cuối cùng hôm nay nàng cũng đã cảm nhận được mùi vị đó. 
Nhưng cho dù trong lòng rất nhớ hắn, nàng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ ngẩng đầu cắn nhẹ cằm hắn, cười nói: " Ta làm gì phải nhớ chàng? Da mặt chàng dày thật nha?" 
Thời điểm nàng cười rộ lên, vẻ mặt cực kỳ nghịch ngợm, xinh đẹp vô cùng. Trong lòng Lý Duy Nguyên yêu thích không thôi, liền cúi đầu hôn lên mặt nàng, còn thấp giọng cười nòi: " Không nhớ ta, vậy coi ta trừng phạt nàng thế nào." 
Trừng phạt bằng cách nào không cần nói cũng biết. Lúc Lâm Uyển bị hắn đè dưới thân, nàng tức giận đánh vào ngực hắn: " Mới vừa trở về đã như vậy, chàng còn không mau dùng cơm?" 
Tuy rằng chỉ một ngày không gặp nàng, nhưng hắn vô cùng nhớ nàng, giống như một ngày dài như một đời. 
Cho nên hắn không màng Lâm Uyển kháng nghị, cũng không để nàng trốn tránh. Ngược lại còn dũng mãnh vận động hạ thân, bị hắn làm như vậy nàng nói không nên lời, cuối cùng chỉ còn biết nũng nịu bảo hắn. Ca ca, chàng nhẹ nhàng chút đi. 
Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng, gặm nhắm đôi môi non mềm của nàng, còn cười khẽ: " Ca ca hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, làm sao có thể nhẹ nhàng đây?" 
Lâm Uyển mở to mắt nhìn hắn, nhưng vào lúc này trong đôi mắt nàng ẩn chút nước mắt, lung linh làm sao, vẻ mặt lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-cua-gian-than/1836158/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.