Sáng hôm sau, An thức dậy không thấy Khang bên cạnh, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo của cô xếp gọn để trên bàn. Nhớ lại đêm qua, bất giác An đỏ mặt, mỉm cười. Cô thay đồ, xuống phòng thấy hai tô bún bò để sẵn trên bàn, còn Khang đang đọc báo.
- Em dậy rồi à, qua đây ăn sáng.
- Dạ.
An lí nhí, lủi nhanh tới bàn ăn, cô vẫn còn xấu hổ vì chuyện hôm qua lắm. Ăn xong, họ đi lên chiếc BMW, cô rất muốn hỏi về thuốc giải, nhiều lần xoay qua tính nói, nhưng nhìn thấy mặt anh lại mắc cỡ nên thôi. Khang nhìn biểu hiện của cô, chỉ tủm tỉm cười. Anh không tới trường của cô mà rẽ vào quán cà phê.
- Anh đi đâu vậy.
- Uống cà phê.
- Em đi học mà
- Hôm nay chủ nhật.
- Há....!
Ngồi bên cái bàn phía dưới tán cây, ba, mẹ và vợ ông Lâm đang ngồi. An ngạc nhiên nhìn Khang. Khang cười, vỗ vỗ tay An, dắt lại chỗ của họ. Kéo ghế cho cô ngồi, rồi anh cũng ngồi bên cạnh, rất tự nhiên, anh kêu nước cho mình và An, sau đó nhìn một lượt ông Thanh, bà Hiền và vợ ông Lâm.
Khi đã kêu nước xong xuôi, anh phục vụ lui vô trong, vợ ông Lâm lên tiếng trước.
- Thiên Vũ! À mà bây giờ tôi có thể gọi cậu là gì nhỉ?
- Sao cũng được.
- Vậy tôi gọi cậu là Vũ nhé, vì tôi chỉ biết Thiên Vũ, còn Khang chỉ mới nghe kể qua.
- Bà vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078049/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.