An chạy ra khỏi bệnh viện, mặc bà Hiền gọi với theo đằng sau. Trong An giờ là khoảng không vô định, cô không nghe, và cũng không muốn nghe nữa. Đi một vòng lớn, cuối cùng họ vẫn là anh em, không thể thay đổi. An đi ra hồ Than Thở ngồi, cứ ngồi đó từ sáng sớm tới chiều buông. Bà Hiền nghĩ chắc An quên đồ nên vội về nhà lấy, cũng không mảy may suy nghĩ nhiều. 
Xa xa, ai đó đang mở bài định mệnh đắng cay, thật đúng lúc, đúng thời điểm. 
"Nghe như tiếng sét chết điếng trong tim từng hồi 
Vì sao yêu trong tôi đã tắt đi giữa màn đêm 
Về đâu khi tình yêu là kiếp sống vô thường 
Trào dâng men chua cay bao lời yêu thương ngày nao 
Tình là oan trái biết trách ai trong dòng đời 
Bàn chân tôi cố bước cố sống qua thời gian 
Khi hai giọt máu cùng xuôi theo một dòng 
Làm sao có thể xoá những vết thương hằn trong tim khi nhận ra người tôi yêu giờ lại là anh tôi." 
Từng câu hát vô tình cứa vào tim An vết thương sâu hoắm. Cô nhìn mặt hồ trong xanh phẳng lặng, in trên đó là bóng hình cô gái với gương mặt nhợt nhạt không sức sống. Cuộc đời là chuỗi dài những bi kịch, và cô đang phải là nhân vật chính trong vở kịch cuộc đời mình. Anh hai,người ấy, và cô, một vòng tròn lẩn quẩn cuối cùng cũng tìm ra đầu mối, hóa ra hai người là một, chỉ vì căn bệnh có cái tên đa nhân cách đã đưa cô đến bờ vực không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078032/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.