Vũ và An đi máy bay về thành phố. Anh chở cô về thẳng biệt thự ven sông Sài Gòn. An giãy nãy:
- Em muốn về nhà em.
- Nhà đây.
- Nhà chung cư em ở á.
- Nhà này em ở cũng được.
- Lạ chỗ em ngủ không được.
Vũ nhìn An, nghe cái giọng mè nheo của cô phì cười. Không biết cô có còn sợ anh không nữa, chứ anh bắt đầu sợ rồi đó, mẹ trẻ con đã vậy, mai mốt con sinh ra chắc nhõng nhẽo gấp mười. Vũ cười, xoa xoa mi tâm, nắm tay An dắt vô căn phòng ngủ lúc trước, ấn cô ngồi trên giường.
- Em đã từng ở đây, sao coi là lạ? Hửm?
- Anh thích làm khó em....
- Trễ rồi, em tranh thủ tắm, rồi anh chở em đi ăn. Ngoan!
- Hứ!
Làm như người ta là con nít vậy, suốt ngày cứ ngoan, ngoan. Bực mình quá đi. Ở đây thì nói sao với anh hai đây? Anh đi công tác về không thấy mình, chắc chắc phiền tới ba mẹ. Mình làm sao bây giờ....? Thiên Vũ! Cầu cho anh bị đau bụng, bị tào tháo rượt đi không nổi luôn. Á....aaaaaa, bực quá đi.
Trên này, Vũ hắt xì liên tục, anh nhìn qua màn hình camera, thoáng cau mày rồi phì cười vì tính trẻ con của An. " Anh hai, anh hai của em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
Họ ăn tối trên nhà hàng nổi ở bến Bạch Đằng. Chiếc tàu chở du khách dạo một vòng trên sông. Lần đầu tiên được ngồi trên thuyền lớn, dưới bầu trời đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078021/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.