Ánh đèn trong phòng ngủ ấm áp dìu dịu, màu vàng nhạt tôn thêm sự quý phái sang trọng. Trên giường, Thiên An suy yếu vùi mình trên đó, mái tóc ẩm ướt bết vào người, gương mặt nhợt nhạt làm người khác đau lòng, tì cằm lên gối, hai mắt nhắm lại run run, làn mi cong dài in hình trên sống mũi cao thẳng. An ngủ không yên giấc, mắt đảo liên hồi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Thiên An chỉ cảm thấy toàn thần mềm nhũn, yếu ớt nằm nghiêng. Người đàn ông đặt thố nước ấm sang một bên, trong ánh sáng lung linh, khuôn mặt của anh hai càng hiện ra rõ ràng, cô vô lực, muốn làm nũng, muốn được anh hai chăm sóc, nhưng chỉ nằm đó và mộng mị. Cô nằm đó, cơ thể lạnh run, mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều. Thiên Vũ cởi áo lau khô cho cô, thế là toàn bộ cảnh xuân đẹp nhất của đời con gái lộ ra trước mắt anh. Trong phòng đầy ánh sáng, nhưng hình ảnh lại đen tối. Sự tiếp xúc thân mật làm Thiên Vũ rung động, trong người dâng lên cổ áp bức. Nhưng anh cố gạt qua, tay sờ vầng trán nóng hổi của An, dứt khoát cởi hẳn áo, và quần ngủ lụa An đang mặc, sau đó dùng khăn nhúng nước ấm lau mát cho cô.
Khăn lau tới đâu, An đều kêu "lạnh" và rùng mình tới đó. Bất chợt, An rơi vào vòng ôm của ai kia, nghe nhịp tim trầm ổn, người đang lạnh run được dung hòa bởi cơ thể ấm nóng, An theo bản năng vòng tay ôm khối ấm áp kia, thật chặt. Dù Vũ vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078001/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.