Ngày cuối ở trong trường, An cảm thấy bịn rịn và muốn khóc. Nhanh quá, ngày mai thôi mỗi đứa một phương rồi. Khánh Đình chạy về phía An hồ hởi:
- Ê bà kia, bữa cuối rồi, anh bà có tới không?
- Ảnh vô thành phố làm việc rồi, chắc không tới được.
- Vậy hả, ảnh làm gì? Công ty nào?
- Nghe nói là công ty dược phẩm, tui không biết, cũng không có hỏi.
- Trời! Anh mình sao bà thờ ơ vậy, hay không muốn làm mai cho tui?
- Tại lo ôn thi nên không chú ý thôi. Anh hai của tui mà, trước sau gì cũng biết à. Hahaha
- Xí! Em gái gì mà không biết tận dụng đặc quyền gì hết. Gặp tui là năn nỉ ỉ ôi, tới khi nào ảnh chịu tới trường thì thôi. Có anh hai để mè nheo mà.
An phì cười, Khánh Đình cũng cười. Ngày cuối rồi, không có cô bạn thân này, chắc An đã không có ngày tháng vui vẻ năm học cấp ba. Cứ tận dụng cơ hội cười thôi, vì mai đây khi dấn thân vào cuộc sống của người lớn, những nụ cười hồn nhiên trong sáng như thế mấy ai còn giữ lại.
Họ vào lớp, chờ cô chủ nhiệm thông báo kết quả tốt nghiệp.
- Tôi rất vui mừng thông báo, lớp chúng ta đậu 100%. Tuy có vài bạn có môn dưới trung bình, nhưng không vào điểm liệt nên vẫn đậu vớt.
Cả lớp vỗ tay rần rần, ai cũng vui vẻ ra mặt.
- Cô ơi, hôm nay lớp mình quẩy một bữa đi cô.
Mấy bạn nam đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3077979/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.