Chương trước
Chương sau
Trì Uyên cũng không biết nên cười khổ hay cảm thấy bất lực.
“Lấy đâu ra?” Trì Uyên cầm lấy bao cao su, thuận tay đặt lên bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hàng Tuyên.
Hàng Tuyên bị nhìn chằm chằm mà rợn người, như có ai sờ gáy, thành công hay thất bại bất cứ giá nào cũng phải cố gắng đấu tranh.
“Còn, còn có thể lấy đâu ra a… Buổi sáng mua lúc đi siêu thị…” Nói lắp, sau đó lại liếc mắt tới bao cao su đang để trên bàn, vâng dạ nói, “Hôm nay em không bị sưng, cũng… Cũng có trang bị, anh không thể từ chối em nữa phải không?”
Trì Uyên chịu thua, bật cười, xém nữa đã bị sự đáng yêu của Nhị Tuyên làm ngu người.
“Có thể bỏ trong túi quần tôi.” Ngón tay Trì Uyên xoa môi dưới của cậu, “Đợi tới khi em đi dạy học, tôi sẽ mua một hộp bỏ trong túi.”
Hàng Tuyên hạnh phúc sắp hừ hừ ra miệng, đôi mắt nhiều thêm một tầng hơi nước.
Tay chân cậu đều quấn lấy Trì Uyên, lại hơi hơi giữ chặt cằm, thè ra đầu lưỡi nho nhỏ, thật cẩn thận lại mạnh dạn liếm trên đầu ngón tay anh.
Đáng tiếc…
Trì Uyên không dao động.
Hàng Tuyên cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, này cũng quá đả kích người!
Làm như trút giận, há miệng cắn ngón tay anh, vừa nhìn lên, lập tức bị ánh mắt đáng sợ của Trì Uyên dọa “Ô” một tiếng, vội vàng yếu ớt nhả ra.
Hèn không chịu được.
Vừa hèn vừa khiêu khích, là vẻ mặt bây giờ của Hàng Tuyên.
Trì Uyên gắt gao nhìn chằm chằm cậu, lúc mở miệng, giọng nói cũng lạnh xuống vài độ, “Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên không dám hé răng, lủi thẳng vào lòng ngực Trì Uyên, đầu cọ cọ xương quai xanh, sau đó giả chết.
Cảm thán hành động vĩ đại của bản thân, nhưng không hối hận chút nào.
Thậm chí còn trộm cười ngây ngô.
Cách bộ đồ, Hàng Tuyên vẫn cảm nhận được có một chỗ bừng bừng khí thế đang chọt vào chân mình.
Giống như, cũng thành công được một nửa đi?
“Bảo bối.” Trì Uyên lại gọi.
“Hừ.” Hàng Tuyên nỗ lực kiên trì, “Không được từ chối em, xin anh mà có thể không?”
“Mở miệng, ngậm.”
Hàng Tuyên buồn bực, ngước mặt lên, lúc này mới thấy trên tay Trì Uyên đang cầm bao cao su.
“Ngậm, sau đó ôm chặt tôi.”
Hàng Tuyên nghe tiếng tim đập bên tai, khẽ run vì hưng phấn.
Cậu hé miệng, dùng răng cắn vào góc bao, tay chân cũng ngoan ngoãn siết chặt hơn.
Trì Uyên bị khiêu khích không nhẹ, hít sâu một hơi, lại cúi đầu hôn hôn chóp mũi Hàng Tuyên.
“Nghĩ kỹ rồi? Tôi chính là muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Hàng Tuyên cầu mà không được.
Giống như gấu Koala, cũng giống bạch tuộc, Hàng Tuyên bị nâng mông ôm vào phòng ngủ lớn.
Môi lưỡi quấn quít một chỗ, ánh sáng dịu dàng từ đèn đầu giường khiến cho căn phòng vừa ấm áp vừa ái muội.
Thật ra Trì Uyên có mua gel bôi trơn, để phòng ngừa trường hợp bất ngờ.
Nhưng hiện tại, anh phát hiện bảo bối Nhị Tuyên khi động tình hoàn toàn không cần dùng thứ này.
Trì Uyên rút ngón tay đang khếch trương ra, trên đó ướt đẫm nước sốt của cậu, anh cười, trêu ghẹo nói, “Nhị Tuyên của chúng ta thật dâm.”
Hàng Tuyên cảm thấy ấm ức, ở màn dạo đầu dài dòng này, cậu siết chặt gối đầu tự bắn lên bụng mình.
Cậu cũng muốn làm cho Trì Uyên thoải mái.
Huyệt khẩu đã thích ứng được một chút, mị thịt bị khuấy loạn cũng đau nhức.
Hàng Tuyên thở ra hơi nóng như thiêu đốt, nghiêng đầu nhìn thấy Trì Uyên đang đeo bao, chỗ đó thô to đáng sợ như vậy, làm cậu đột nhiên nghĩ tới Phục Hưng*.
*Chương 19 có nói
Hàng Tuyên không khỏi buồn cười vì suy nghĩ của bản thân, cười khẽ một tiếng, tâm tình vui vẻ nhảy nhót.
Trì Uyên quỳ gối giữa hai chân Hàng Tuyên, tát lên mông một cái để kéo suy nghĩ của cậu về.
“Hửm? Chiều chuộng em quá rồi phải không? Còn dám cười?”
Hàng Tuyên kêu oan, “Em, em mà nói ra, khẳng định anh cũng sẽ cười.”
“Em nói.” Trì Uyên nhéo nhéo bao quy đầu no đủ của mình cọ vào huyệt khẩu ướt dầm dề, cọ tới khi Hàng Tuyên nhíu mày kêu lên.
Hai chân cậu gắt gao kẹp chặt eo Trì Uyên, ngón chân cũng khẩn trương co quắp lại, duỗi tay muốn Trì Uyên ôm một cái.
“Anh… Anh ôm em trước, rồi em nói.”
Trì Uyên suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, cúi người ôm cậu vào lòng hôn môi, “Ừ, vậy tôi chỉ cọ không đi vào.”
Hàng Tuyên không thể nhịn được nữa, tự động nói, “Anh còn nhớ lần đầu tiên đi tàu không, em nói… A… A ha…”
Tâm tình Trì Uyên đang sung sướng, cầm lấy hung khí tiến thẳng tới nơi mẫn cảm của Hàng Tuyên, ép cậu rên rỉ.
“Nói a, tôi còn đang chờ nghe.” Anh chơi xấu cố ý thúc giục.
Hàng Tuyên ngô ngô a a, thở không nổi, “Em đã nói, anh giống Hòa Giai*… Bây giờ anh, không giống, giống…”
*Cũng đã có trong chương 19
Trì Uyên nhướng mày, “Giống Phục Hưng, phải không?”
Hàng Tuyên gật đầu lung tung, huyệt khẩu bị ma sát nóng lên, cả người cậu cũng nóng đến mức sôi trào.
“Vào đi, Trì Uyên… Em… Em muốn anh…”
Trì Uyên hôm trấn an cậu, cũng đã nhịn không chịu nổi nữa.
“Khó chịu thì cắn tôi, đừng ngây ngốc tự mình chịu, nghe không?”
“Ân… Ân ân… Trì Uyên, anh… Anh thích em sao?”
Trì Uyên mỉm cười, tình ý trong mắt đều muốn tràn ra, anh dịu dàng nói nhỏ, “Thích, thích em nhất.”
Lúc tiến vào so với màn dạo đầu còn muốn lâu hơn.
Tới khi vào hết, Hàng Tuyên đã khóc ướt mặt.
“Bảo bối, em không sao chứ?” Trì Uyên ôm mặt Hàng Tuyên hôn rồi lại hôn, “Đau lắm phải không?”
Hàng Tuyên khẽ lắc đầu, buột miệng nói, “Em rất vui.”
Một đôi tay dọc theo cổ xinh đẹp đến ngực, vòng eo, đùi, Trì Uyên xoa nắn khắp nơi, giúp cậu thả lỏng.
“Vui vẻ cũng khóc, giống như cái túi khóc nhỏ, lúc nãy là ai cười? Hửm?”
“Rất… Rất thích anh, nhịn không được.”
Trì Uyên chậm rãi động, nhẫn nại tới mức dù dương v*t đang chôn vùi trong mị thịt, cũng bị kích thích phát đau.
Anh hôn môi Hàng Tuyên nuốt luôn cả tiếng hừ nhẹ của cậu, trên dưới đều nhu tình mật ý tinh tế cọ xát, thương tiếc đến nỗi không biết làm sao, xem ra chỉ có thể cố gắng làm chết cậu.
Kiên nhẫn dạo đầu cùng dịu dàng tiến công, dần dần làm Hàng Tuyên cảm thấy lạc thú, mị thịt trơn mềm càng thêm ướt át, đem nơi giao hợp của hai người ướt thành một bãi nước, làm cho Hàng Tuyên sướng đến rối tinh rối mù.
Đôi mắt cậu đỏ tươi vẫn cố chấp nhìn về phía Trì Uyên, nhìn anh bao bọc, chiếm hữu, đòi hỏi, chiều chuộng cậu.
Thật sự quá hạnh phúc.
Không sợ hiện tại muốn tỉnh giấc, nói cho cậu biết toàn bộ đều là si tâm vọng tưởng, là giấc mộng Hoàng Lương của cậu, cũng cảm thấy đủ.
Lại đối mặt nước giếng, ổ chăn trống trải, một quyển 《 Liêu Trai 》, cậu cũng sẽ chờ, chờ đến khi Trì Uyên trở về.
Vui vẻ chịu đựng.
Hàng Tuyên lại bật khóc, không thể kìm chế được rên rỉ, động tình cũng êm tai.
Cảm thấy mỹ mãn nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Cậu điên cuồng sờ soạng, cuối cùng ôm chặt vai Trì Uyên, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Trì Uyên… Trì Uyên…”
Trì Uyên bị cậu gọi đến phun máu, đập vào mắt là khuôn mặt ửng đỏ với đôi mắt mất hồn vì tình dục, nhưng người thần hồn điên đảo vì tình dục ở đây lại là chính anh.
Trì Uyên nhéo vòng eo mảnh khảnh, hung hăng đưa đẩy, làm cho nước dâm tràn ra đầm đìa, lại in dấu hôn lên khuôn ngực trắng nõn của cậu.
Tiếng rên của Hàng Tuyên càng thêm ngọt ngào, cũng càng thêm đứt quãng, trên hàng mi dài thấm đầy nước mắt.
“Em… Em không phải… Em không muốn tỉnh lại…”
“Bảo bối ngốc.” Trì Uyên thở dài, cúi đầu hôn môi cậu vô cùng dịu dàng.
Hôn môi thôi tình, hàng mi dài của Hàng Tuyên run lên, lại không chịu nổi anh vuốt ve, cậu ưỡn eo bắn đầy ngực Trì Uyên.
Cơ thể lúc cao trào đặc biệt mỹ vị, Trì Uyên bị liên tiếp cậu co thắt, đỉnh lộng cũng chậm rãi tạm nghỉ, ấn vào sâu bên trong nóng bừng bừng.
Anh bế Hàng Tuyên lên, để cậu mềm mại ngồi trên lồng ngực của mình, dương v*t từ dưới điên loạn đâm lên.
Vào quá sâu, tựa hung khí, Hàng Tuyên bị cắm đến đáng thương, đã qua dư vị lên đỉnh định thần lại, chỉ có thể run rẩy phát ra tiếng nức nở, khóe mắt và đuôi lông mày toát lên vẻ quyến rũ, toàn thân đều ửng hồng như lúc say rượu.
Một tay Trì Uyên ôm lấy eo cậu, một tay nhào nặn mông thịt của cậu, môi ngậm lấy vành tai mềm mại, lẩm bẩm nói lời âu yếm, “Nhị Tuyên, thích không?”
“Thích… Rất thích…” Hàng Tuyên đặc biệt ngoan ngoãn, lại đi tìm môi Trì Uyên, vừa hôn vừa lầm bầm, “Anh… Anh còn chưa bắn sao?”
Trì Uyên cười rộ lên, cố ý hung ác đâm mạnh hai lần, “Chưa đâu, em tuyệt như vậy, muốn hưởng thụ thêm một chút.”
Hàng Tuyên bị cắm làm đầu ngón tay đều chua xót tê dại, giống như rơi vào dòng điện nhỏ, lại giống như lăng trên lông trâu, cậu yếu ớt ôm cổ Trì Uuyên, ôm không được bao lâu lại bị đâm điền cuồng ngã xuống.
Trời đã hơn 0 giờ, nhìn qua cửa sổ, một chút ánh sáng của trăng sao chiếu vào.
Hàng Tuyên lại sắp gặp khó khăn, khoái cảm đang quay cuồng nhấm chìm cậu, dương v*t dựng cao cao, chạm vào bụng Trì Uyên, miệng nhỏ cũng không bị gián đoạn, ướt át sắp đuổi kịp hành lang của Thừa Hoan* đi, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm trước khi cao trào, nức nở rên rỉ, còn mang theo run rẩy, làm Trì Uyên càng muốn chà đạp thêm.
*Hổng hiểu là gì hết. 湿润的快要赶上承欢的甬道 nguyên văn đây ạ.
“Bảo bối ngoan, gọi chồng đi.” Trì Uyên hôn lên vành tai ửng đỏ của cậu, lại cắn thêm in lên hai dấu răng, bàn tay cũng bắt lấy dương v*t bên dưới của cậu lên xuống, làm cho Hàng Tuyên nghẹn ngào thút thít.
“A… Ngô a… Chồng ơi… Ô ô…” Hàng Tuyên dần dần siết chặt eo, ngón tay trên vai Trì Uyên cũng phát lực in lên vài vết đỏ, hắn chịu không chịu nổi loại sung sướng kịch liệt này, kêu thảm xin tha, “Trì Uyên… Trì Uyên…”
Tình dục cao trào tựa hồ vứt Hàng Tuyên lên chín tầng mây, cậu thất thần trong mắt anh lại say mê vô tội, hưởng thụ sung sướng cực lạc, thoải mái đến mức mềm nhũn, Trì Uyên bên trong mị thịt run lên từng đợt, bắn ra, sảng khoái đến mức sắp bắn cả linh hồn ra.
Hắn ôm chặt bảo bối còn đang há miệng thở dốc trong lòng ngực, bớt sức lực, cùng nhau ngã vào chăn bông mềm mại.
Nơi giao hợp không còn thấy nữa, ẩm ướt trơn trượt, Trì Uyên chậm rãi rút ra, làm cho Hàng Tuyên rên rỉ một tiếng, cả người cậu không chỗ nào là không bủn rủn, giống như bị một chiếc Phục Hưng cán qua cán lại, đôi mắt nhắm lại cũng không mở ra nỗi, chỉ biết ngủ trong ngực cũng không cần biết Trì Uyên là ai.
Trì Uyên là đòi cả vốn lẫn lãi.
Hàng Tuyên ôm vào phòng tắm, nước ấm lướt qua cơ thể làm cậu cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, mọi thứ đều ấm áp thoải mái.
Đáng tiếc không biết từ khi nào, có một cây gậy hung khí không cho phép cự tuyệt cứng rắn cắm vào mị thịt, phá vỡ hết mọi cảm giác ấm áp thoải mái.
Hàng Tuyên quỳ trong bồn tắm, nếu không được ôm eo đã bị ngã chổng vó.
Cậu ô ô khóc nứt, không nhịn được rên rỉ, hai cái bánh bao trắng nõn không chịu phối hợp mà vặn vẹo, lại dâm đãng chọc người nổi lên thú tính, Trì Uyên cúi xuống hôn lên phiến lưng nhẵn nhụi nỗ lực mút cắn khắp nơi để lại dấu vết đỏ thẫm.
Cuối cùng khi màn đêm buông xuống, Hàng Tuyên mới phát hiện chăn êm nệm ấm so với ôm ấp của Trì Uyên còn thoải mái hơn.
Trì Uyên từ phía sau nhào lên, Hàng Tuyên hừ hừ không vui, vừa lấy được gối đầu muốn nằm lên, đã bị chặn ngang eo.
“Anh cút đi!”
Giọng nói khàn khàn đáng thương, mang theo dáng vẻ mãn nguyện lười biếng.
“Sao hung dữ vậy?”
Giọng nói thật ác liệt, mang theo vẻ đắc ý vì được thỏa mãn.
Hàng Tuyên rất muốn tranh luận với anh tới hùng đông, rốt cuộc là ai dữ?! Là ai dù cho cậu có xin tha cùng nói lời yêu thương như thế nào cũng mặc kệ mà lăn lộn cậu không cho phản kháng?!
Đáng tiếc Hàng Tuyên lại không nói được lời nào.
Lông mi cậu run lên, mang theo không cam tâm đi vào giấc ngủ.
Trì Uyên đợi không được cậu đáp lại, anh nhẹ nhàng vùi vào cổ Hàng Tuyên, ngửi mùi hương mà mình yêu thích, cũng nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Một nụ hôn rơi xuống cổ cậu, “Trong mơ lại cùng em cãi.”
===================
**Mọi người thích Hàng Tuyên gọi lão công hay chồng hơn ạ.
***Éc cái chương gì mà 12 nghìn chữ =(((( vừa dài vừa khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.