*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàng Thần bị mất hành lý.
Hàng Tuyên cầm điện thoại, càng nghe càng nhíu chặt mày, muốn trách cứ cũng không thể nói thành lời.
Trì Uyên ngồi đối diện gọi đồ ăn, sợ cậu ăn không quen bò bít tết, nên gọi cho cậu mỳ Ý sốt bò bầm, thêm một món ăn nhẹ để tráng miệng.
Hàng Tuyên không muốn nghe em trai khóc lóc, rầu đến nỗi mặt nhỏ nhăn thành bánh bao, đầu ngón tay thì xé khăn giấy đến nát nhừ.
“Đừng có gấp, anh sẽ không nói cho mẹ nghe. Đừng khóc, khóc cũng vô dụng.” Hàng Tuyên an ủi, “Bây giờ đã gần 8 giờ rưỡi, em đang ở đâu?”
Hàng Thần sụt sịt*, “Ở ký túc xá. Em cất ví trong người, nên vẫn còn chứng minh thư với thẻ học sinh.”
*tiếng hít hít mũi khi khóc
Hàng Tuyên ậm ừ, “Trong cái rủi có cái may đi.”
Hàng Thần đột nhiên thở dài, “Anh, anh em mình chưa gặp mặt nhau từ hồi Tết anh dọn qua Trì gia.”
“Em đi học đại học cả nửa năm cũng chưa từng gặp, không thể so với từ Tết tới bây giờ chỉ hơn có một tháng?”
Giọng điệu không thể giải thích rõ này làm cho không khí giữa hai anh em trầm hẳn.
Hàng Tuyên khẽ thở dài, có chút hối hận, “Sao vậy, muốn nói cái gì?”
Hàng Thần vâng vâng, “Em muốn anh tới đây, nhưng lại sợ anh ở Diên Lan bận việc, không thể phân thân.”
Thật không phải chuyện vui, sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348079/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.