*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi làm vào giờ cao điểm, Trì Uyên bị kẹt xe.
Anh lại mở ra giao diện WeChat, nhìn vị trí được chia sẻ trên đó, có hai chấm định vị nhỏ màu xanh lá cây.
Một cái là của anh, còn một cái là của người anh đưa về.
Trì Uyên nhớ đến Hàng Tuyên đứng hình với khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng cực kì thoải mái.
Bắt nạt cậu còn thú vị hơn là lo lắng cho cậu.
Trì Uyên ngâm nga một bài hát suốt cả chặng đường tới công ty.
Thư Ưu nhìn một cái là đã biết hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt, ngăn không cho Trì Uyên vào làm việc.
“Ông chủ, bữa sáng hôm nay muốn ăn gì?”
Trì Uyên cười cong môi, “Hôm nay thậm chí cả bữa trưa cũng không cần cậu lo đâu, cứ tự mua cho mình ăn là được rồi.”
Thư Ưu nhảy dựng, đi theo Trì Uyên vào văn phòng lớn.
“Tình hình như thế nào? Công ty chúng ta sắp phá sản sao?”
Trì Uyên bị chọc cười, “Lại muốn công ty phá sản? Còn đang phát triển không ngừng đây?”
“Hay là cắt giảm nhân sự, để giảm bớt chi phí.” Thư Ưu phân tích, “Chẳng lẽ không phải?”
Trì Uyên ném áo khoác lên ghế sô pha, bây giờ mới thấy bàn làm việc hình chữ L lớn đang chất đầy hộp quà.
“Sao nhiều quà như vậy?” Trì Uyên cười nói, “Lấy xuống chia cho mọi người đi.”
Thư Ưu vẫn tương đối quan tâm đến tiền lương của mình hơn, “Ông chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348070/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.