Đến khi ăn cơm chiều, cha Trì rất tinh quái, chỉ ra mấy món dở mà con trai ông nấu.
Trì Uyên bị chọc muốn xù lông, đặt đũa xuống, “Làm sao? Con ngày nào cũng tăng ca lo chuyện công ty, nấu ăn qua loa hoặc là ăn cơm hộp, hoặc uống đến nôn ra trên bàn tiệc, còn có thể nấu cơm cho cả nhà đã là tạ ơn trời đất rồi, cha lại đi soi mói?”
Trì Uyên không ăn, Hàng Tuyên cũng vội vàng đặt đũa xuống.
Dì Trương đau đầu, mà có làm sao cũng phải hòa giải.
Cha Trì “Tặc lưỡi”, trong lòng sốt ruột con trai mình không hiểu chuyện, mới cưới về sao có thể chiều chuộng vợ như vậy chứ? Còn coi như là làm đúng vậy? Mai mốt có con, còn không phải để nó quậy lật trời.
Cha Trì vẫn ra uy, “Tao soi mói chỗ nào? Có một câu nói.”
“Vậy cha từ từ mà nói.” Trì Uyên cảm thấy rất mệt mỏi, trong một năm này, anh với cha ngoại trừ cãi nhau thì không còn chuyện gì khác, anh nắm tay Hàng Tuyên đứng dậy, “Chúng ta về phòng.”
Cha Trì không phát uy được, “Mày đứng lại!”
Trì Uyên không để ý, lại nghe thấy dì Trương ở phía sau trách ông, “Ông thì hay rồi, con nó vất vả về thăm nhà, ông nói coi ông đang làm cái gì…”
Hai người trở về phòng, Hàng Tuyên không biết làm sao.
Trì Uyên vỗ vỗ mép giường, muốn cậu lại đây ngồi, hỏi “Ăn no chưa?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, thật ra cậu ăn không no.
Trì Uyên bật cười, “Làm sao bây giờ, tôi còn chưa no. Cậu làm đồ ăn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348050/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.