Biên tập: Min
Tuyết mịn hãy còn rơi, ngay cả thở cũng phà ra những làn khói trắng ngà.
Tư Dao đứng trên mặt cỏ lạnh lẽo đầy tuyết, vẻ mặt ngây đơ như phỗng nhìn người trước mắt chừng vài giây. Không bao lâu sau, cả người phừng phực cháy đỏ như một con tôm bị luộc chín.
“— Không, không cần.” Cô nghẹn lời, “Em không cần làm ấ, ấm… Em, em không lạnh chút nào hết.”
Giản Ngôn Từ nhìn cô, mỉm cười nói tiếp: “Buổi tối ở đây sẽ lạnh lắm.” Anh ra vẻ như là một đàn anh tốt tính đề nghị một chuyện gì đấy rất là chuyên nghiệp, lại hỏi, “Không lo lắng chút nào ư?”
“….”
Tay Tư Dao không biết nên đặt ở đâu cho phải, cứng nhắc đút vào túi, kiên quyết lắc đầu: “Không.”
“Tại sao?”
“Vì, vì….”
Không biết nên nói sao, một lúc lâu sau cô vẫn nhìn chằm chằm Giản Ngôn Từ, đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông trước mặt ẩn chứa ý cười, nhìn rất nhàn nhã và cà lơ.
Còn trông cô thì có vẻ—cứ như chưa từng trải sự đời, như một học sinh tiểu học vậy.
“…. Vì,” Bỗng nhiên, Tư Dao nói lời sâu xa, “Em thấy, anh sẽ lấy tiền của em.”
Giản Ngôn Từ dừng lại, buồn cười hỏi: “Thu tiền gì?”
“Anh thế này, cứ, cứ giống như đang cung cấp cái kiểu dịch vụ—-“ Tư Dao cứng đờ lùi ra sau một bước, nói rành mạch từng chữ, “Trai, bao.”
“….”
Yên lặng.
Một hồi lâu sau, Giản Ngôn Từ đến gần.
“Bạn nhỏ, em từng gặp trai bao rồi à?”
Tư Dao kiên trì nói khẽ: “Bây giờ mới gặp.”
“Sao còn biết cách chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/903999/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.