*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
“Sao mỗi lần nhìn thấy em, không phải đang nhìn lén,” Âm giọng rất khẽ, trong đêm mưa lại càng giống u hồn, “Thì là nghe lén thế.”
Phi, tên này sao nói dối không chớp mắt vậy—-
Tiếng tim đập điên cuồng cũng tĩnh lặng hơn không ít.
Giây tiếp theo, Tư Dao nhẹ nhàng trốn khỏi hai bàn tay đặt bên tai mình, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với Giản Ngôn Từ, quyết đoán quay đầu lại.
Cô vốn định sẽ lặng lẽ tránh khỏi chỗ này.
Nhưng vừa bị anh nói thế, Tư Dao đực ra tại chỗ, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Cổ vừa đỏ vừa cứng, mặt vô cảm vén tay áo lên, duỗi tay ra cọ cọ nước còn dính bên tay lên đồng phục của mình.
Cô không có nghe lén, cô nghe quang minh chính đại mà.
Dường như Giản Ngôn Từ vừa đi chơi bóng về, nửa mái tóc ẩm ướt, áo khoác đồng phục vắt lên trên khuỷu tay, sau lưng là cái ba lô, nhìn vẻ như định tan học thì phải.
…. Sao anh còn chưa đi đi?!
Yên lặng nhìn nhau một lát.
Giản Ngôn Từ không những không đi, mà còn lên tiếng cắt ngang cái sự cân bằng quái dị này: “Bạn học.” Anh cười, hỏi: “Trễ thế này rồi mà còn chưa về nhà sao?”
Là âm giọng không lớn không nhỏ những lúc anh nói chuyện bình thường cùng cô.
Cả người Tư Dao bị kiềm lại, không gian nhỏ bên kia, hai người nọ cùng giật mình, mọi động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/245960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.