Mấy ngày hôm nay Dương Nghi cứ nhốt mình ở trong phòng, mới có vài ngày thôi mà nhìn cô có vẻ gầy đi không ít. Cô làm như vậy chả phải đang tránh mặt Cố Vĩ Phàm sao ? Dù rằng rất muốn liên lạc được với Hạo Minh nhưng điện thoại đã bị hắn thu lại. Căn biệt thự này xa hoa là vậy nhưng làm đã khiến cô gái bé nhỏ như một con một con chim sẻ đang được tự do bay lượn bỗng dưng bị nhốt lại trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng...
Còn về Vĩ Phàm, hắn ta thấy cô chưa thể chấp nhận mình lên đã âm thầm tránh tiếp xúc với cô. Hắn thường đi sớm về khuya, mọi việc của cô đều có người giúp việc báo lại. Thấy Dương Nghi cứ nhốt mình trong phòng và hốc hác mà hắn không khỏi đau lòng nhưng tính chiếm hữu không cho phép cô rời khỏi mình, dù cô căm ghét hay nhốt mình lại cũng được chỉ cần thấy bóng dáng của cô trong căn nhà của mình thì đã là niềm vui nho nhỏ dành cho anh rồi. Nói là vậy nhưng thường ngày Vĩ Phàm luôn căn dặn người hầu phải chăm lo cho cô thật tốt, nhắc nhở cô ăn uống đúng giờ, đầy đủ.Nếu ai không làm theo sẽ bị tống khỏi đây không bao giờ quay trở lại.
Thiết nghĩ mình chỉ cứ nhốt mình trong phòng thì sẽ chẳng được ích gì cho nên Dương Nghi rời khỏi phòng và tham quan nơi đây. Mọi thứ trong căn biệt thự này đều xa hoa lộng lẫy. Người giúp việc vẫn chứ chăm chỉ làm công việc của mình.
- Chào dì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-dan-yeu-anh-mat-roi/2708337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.