Ngày gì sao, cô cũng không biết là ngày gì nữa. Đột nhiên khi trở về hắn ta hỏi vậy cô cũng không hiểu. Mà bây giờ ngẫm lại hắn là người cũng khá dễ dãi, tuy thỉnh thoảng nóng giận nhưng mọi việc mà Vĩ Phàm làm luôn khiến cô cảm giác không bị ép buộc quá mức. Từ lúc chuyển về đây ngoài việc đi ra ngoài có chút khó khăn thì việc gì hắn cũng chiều theo ý cô cả. Chỉ là có điều cô rất sợ Vĩ Phàm lên không dám nhờ vả hắn điều gì.
Nhưng nhắc đến ngày này, trong lòng cô quả thực có chút gì đó thân thuộc mà cô không tài nào nhớ ra.
- Ngày gì cơ ?
Hắn lắc đầu ngao ngán thở dài, kéo tay cô đi theo mình mà đáp lời :
- Đi theo tôi.
Dương Nghi cũng có chút bất ngờ.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy ?
Hắn kéo nhẹ cô từ từ đi đến sảnh vườn cạnh bể bơi. Công nhận khuôn viên nhà và bên trong căn biệt thự này sang trọng và hài hòa đến khó tả. Buổi tối dưới ánh điện lung linh càng thêm nổi bật. Nhưng hôm nay, tại sao sảnh ngoài không bật điện nên nhỉ. Vì trời tối cộng thêm không bật đèn nên hướng nhìn của Dương Nghi có chút khó khăn, ấy vậy mà tên này lôi cô đi mà không bị vướng vào chướng ngại vật vậy, hay là hắn ta có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Không nghĩ thì không sao nhưng nghĩ rồi là trí não cô tưởng tượng phong phú đến lạ thường.
Bước chân bỗng dừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-dan-yeu-anh-mat-roi/2708294/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.