Anh ta nói: “Lục Nhiễm, quay về làm việc đi”.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhiễm nhận được cuộc điện thoại giận dữ của Lục Tề.
“Lục Nhiễm, em lại chạy đi đâu rồi?”.
Đang ngủ mê man, giọng Lục Nhiễm thảng thốt: “Anh, em không đi đâu cả…”.
“Chủ nhà nói em trả phòng rồi”.
Lúc này Lục Nhiễm mới nhớ ra, cô vẫn chưa nói chuyện chuyển nhà với anh trai.
“Em chỉ chuyển nhà thôi”.
Lục Tề thở phào, rời mắt khỏi khu chung cư cũ nát, thả tay khỏi cửa xe, ngồi vào trong xe.
“Không đi đâu thì tốt… Em chuyển đi đâu thế?”.
Nghe Lục Nhiễm đọc địa chỉ xong, Lục Tề ngắt điện thoại, lái xe về phía trước.
Bố mẹ bận suốt ngày, gần như một tay anh nuôi nấng cô em gái này lớn khôn, có điều… tính xấu đó, cũng một phần là do anh quá nuông chiều, giờ hứng chịu hậu quả, có tức giận thế nào cũng không nỡ làm em bị tổn thương.
Nhưng, anh quên rằng, em gái anh cũng có ngày phải trưởng thành, có chàng hoàng tử trong tim.
Dù anh có bao bọc thế nào, cũng làm sao tránh hết cho em mọi tổn thương.
Hình ảnh Lục Nhiễm nhào vào lòng anh khóc tức tưởi như vẫn ngay trước mắt.
Hàn Mặc Ngôn…
Lục Tề sa sầm nét mặt.
Cộng tác với Hàn Mặc Ngôn là một việc rất dễ chịu, anh ta luôn chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, cả những thứ mà bạn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng, ngoài công việc ra, anh ta không nói thừa một từ nào, cho dù đó chỉ là những câu xã giao vắn tắt nhất.
Ngoài công việc ra, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-mong-chung-ta-la-nguoi-dung/206858/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.