Cảnh Nhị cầm khẩu súng tỉa bắn liên tục, mồ hôi trên trán cứ thế chảy không ngừng. Từng viên đạn bắn ra khỏi súng anh là một mạng người.
Bên tiến bên lùi không phân thắng bại.
- Đuổi đến tận đây rồi muốn cho bọn chúng chạy sao? Bắn cho tao!!
- Bao vây tụi nó.
- RÕ!! - RÕ!!
[ 2 tiếng trước ]
Lục Cảnh Thành nhận được mật báo từ Úc, ngay lập tức đã liên lạc với lão Nhị. Lô hàng mới từ Singapore và số dữ liệu mật của cơ sở 4 đều bị bọn chúng trà trộn cướp sạch.
Đám người ở bến cảng F chỉ là chuột bạch, đây mới là người mà bọn chúng phái tới đạp đổ chén cơm của bọn họ.
Nhưng sau khi Cảnh Nhị và đàn em chạy đến khu vực được báo lại không thấy dấu vết.
Bọn họ lập tức cho người vây quanh khắp phía Bắc Và Nam BangKok.
Cuối cùng vẫn là đuổi kịp bọn chúng. Bọn não nhỏ này lại không sợ rút súng từ trong lô hàng chơi với bọn họ.
Một bên là rừng nhân tạo, bên còn lại là khu nhà hoang lụp xụp, tồi tàn. Hai bên đấu súng cũng đã hơn một tiếng nhưng không một bên nào chịu thua bên nào.
Cảnh Nhị thấy thế chỉ cười khẩy, bọn cứng đầu này còn muốn chơi tiếp thì anh chơi tới cùng với chúng nó.
- Lão Nhị, đạn sắp hết rồi!
- Được. Cho bọn nó bắn, mình ngưng trước.
Vẻ mặt lấm lem bụi cát, bùn đất dính khắp mặt bọn họ. Nhị ngả lưng dựa vào bức tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-hong-chay/3506528/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.