Con hổ dường như không hề có dấu hiệu mệt mỏi mà ngược lại còn sung sức lao đến tấn công Ngữ Âm liên tục
Ngữ Âm thì ngược lại vết thương cũ chồng chất lên vết thương mới khiến cả người cô tê liệt, ánh mắt mơ hồ đến kiệt sức
" lão đại......thỏ trắng thật sự "
Cảnh Kỳ lo lắng nhìn con thỏ trắng sắp không trụ nổi dưới đấu trường rồi. Con hổ cũng không lao vồ vập mà chậm rãi bước đến gần Ngữ Âm
" im lặng "
Cố Trạch há miệng ngạc nhiên nhìn xuống dưới con mèo hoang đó vốn dĩ bị xích vậy mà vẫn chưa bị con trai hắn m*i phổi quả đúng là có bản lĩnh
Ngữ Âm cười nhẹ rút từ trong người một con dao găm nhỏ bà cú đưa cho cô tiến lại gần con hổ.
" Ngài Lục con mèo hoang của cậu sai luật rồi "
" cậu đang tiếc con hổ hay cô ta? "
Lục Cảnh Thành cau mày nhìn Cố Trạch đang tức giận mà không thể động tay.
G......ừ mmmm.Mmm..! G....mm
Một tiếng gầm vang lên đáng sợ.Con hổ bị đâm thủng mắt trái khiến nó đau đớn hất vang Ngữ Âm ra xa
".....um...mm.... Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng chết dưới tay nó.
Trên đấu trường năm người im lặng ngắm nhìn thú vui đuổi bắt ở phía dưới
Con hổ nhanh chóng chạy tới vương móng vuốt lên muốn liều chết với Ngữ Âm, may thay cô nhanh hơn nó một bước rút con dao cắm thẳng vào tim nó
"S....T...~~". Con hổ đau đớn gầm lên một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-hong-chay/3486681/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.